Hoắc Thanh Sơn: “Muốn  cái gì,   cho.”
Từ  khi sinh đứa nhỏ, Lâm Doanh Doanh liền    nhật ký nuôi con, nhưng mà cô lười    thể tự  chứ!
Vì  phần lớn nội dung quyển nhật ký nuôi con  đều do Hoắc Thanh Sơn , tiếp đó Hoắc Thanh Hạnh,  đó còn  Hoắc Thanh Hồ và Tạ Vân .
Nét chữ của  Lâm  chỉ ở mấy chữ mở đầu.
Lâm Doanh Doanh   giường đất lâu  cũng  dễ chịu, xuống giường đất hoạt động một chút, đưa quyển tập và bút cho Hoắc Thanh Sơn.
Cô chống hông, mang dép  tới: “Em    nha.”
Hoắc Thanh Sơn gật đầu, giống như học sinh tiểu học : “Vâng, mời lãnh đạo .”
Lâm Doanh Doanh: “, Hoắc Mạch Đậu, từng  tên là Hoắc Đại Tráng, nợ  mười tháng mang thai, một tháng nôn nghén, một vài  đạp bụng, một vài  co thắt giả, một vài  đau bụng, một vài tháng  tiểu nhiều, mấy tháng ăn đồ ăn   vị…”
Hoắc Thanh Sơn nắm bút,  cô vợ nhỏ của   sinh chẳng những  xuống sắc mà càng sáng sủa, xinh , dịu dàng hơn, trong phút chốc   xuống bút  .
Lâm Doanh Doanh giục : “Anh nhanh lên nào.”
Hoắc Thanh Sơn liền dựa theo mà .
Sau khi  xong, Lâm Doanh Doanh kiểm tra  một chút,  để cho  bổ sung thêm vài thứ: “Nếu như   lời  Lâm Doanh Doanh thì sẽ tùy cho  xử trí,  đánh  phạt gì thì cũng  oán trách một câu.”
Hoắc Thanh Sơn vốn là   thích , khóe miệng cũng cong lên tới  đè xuống .
Lâm Doanh Doanh kiểm tra   sai,  lấy mực đóng dấu,  đó nhấc chân của nhóc con lên ấn lên  mực, “Cạch” liền ịn một dấu chân lên.
Dấu chân gần như bao phủ lên  tất cả chữ, tuyệt đối  hiệu lực.
Nhóc con trợn đôi mắt to đen lúng liếng , mặt cực kỳ ngốc manh và vô tội, còn toét miệng lộ  hàm răng   cây răng nào.
Lâm Doanh Doanh hôn lên mặt bé một cái: “Sau  nếu nhóc con con  đồ ăn ngon mà dám ăn một   nhớ tới  thì xem   đánh m.ô.n.g con .”
Hoắc Thanh Sơn tựa lưng lên tường, trong phòng bếp yên tĩnh, chắc là mấy   Hoắc   ngoài ,  đến giờ cơm tối mới  thể trở về. Chân dài   đặt xuống đất, sải bước đến bên cạnh Lâm Doanh Doanh, trực tiếp ôm lấy cô.
Lâm Doanh Doanh đang giáo huấn, tẩy não nhóc con, bất ngờ  kịp đề phòng mà  ôm đặt lên  tủ bên cạnh, cô  dọa lập tức nắm lấy bả vai .
Không đợi cô  chuyện thì nụ hôn   đáp xuống . Không  dịu dàng và  mật như ,     gấp gáp  bá đạo, mang theo mười phần cảm giác xâm lược.
Lâm Doanh Doanh lập tức mềm nhũn , giọng cũng khe khẽ .
Anh vùi đầu  trong gáy cô hôn một cái, cuối cùng ôm chặt lấy cô.
Lâm Doanh Doanh cắn lỗ tay , chọc  : “Có  em giúp  một tay ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-385-hoan-chinh-van.html.]
Giọng Hoắc Thanh Sơn khàn cực: “Không .”
Ôm một lúc, Lâm Doanh Doanh ui chao một tiếng, đẩy đẩy Hoắc Thanh Sơn: “Nhanh lên chút nào, em cho đứa nhỏ b.ú sữa nữa.”
Bị   như , cô liền căng , một chốc   ước quần áo .
Nhìn cô cho nhóc con b.ú sữa, ánh mắt của  đỏ lên, lỗ tai cũng đỏ lên. Hoắc Thanh Sơn xịt  gần  trêu con trai một chút, nhóc con lập tức hộ thực mà ấn giữ cái còn .
Hoắc Thanh Sơn: “..”
Trước  Lâm Doanh Doanh sợ  con   quá yêu con mà lạnh nhạt với côn,  lúc    mà   chua.
Nếu như con gái thì còn , nhưng mà vật nhỏ   là con trai đó, ở đây b.ú sữa của vợ .
Anh  ghi sổ  mới !
Hoắc Thanh Sơn tính ghi  một mục còn ghi rõ hơn cả Lâm Doanh Doanh,    đem cả dấu tay lẫn dấu chân của con trai ấn lên, tuyệt đối  thể chối cãi .
Nhớ tới Lương Chí Quốc  , phụ nữ  khi  con, khó tránh khỏi sẽ càng ngày càng  quan tâm đến  đàn ông, càng lúc càng lạnh nhạt, trong lòng, trong mắt đều là con, Hoắc Thanh Sơn dọa dọa đến run trong lòng.
Xem , trong thời gian ngắn  thể nghĩ tới đứa nhỏ khác,  khiến cục cưng chịu khổ mà còn ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng.
Chờ Lâm Doanh Doanh đút hết cho nhóc con một bên sữa, cô  mệt đến tay cũng đau.
Hoắc Thanh Sơn đưa tay bế đứa nhỏ giúp cô: “Vẫn nên  xuống . Bác sĩ  em  thể  ôm con lâu, sẽ  đau eo.”’
Lâm Doanh Doanh  lời,  gối lên chăn, Hoắc Thanh Sơn liền đặt nhóc con Mạch Đậu bên cạnh cô.
Anh cũng thuận thế  xuống, dựa đầu  đầu với Lâm Doanh Doanh,  gối lên cánh tay  của , tay trái nhẹ nhàng ôm lấy eo của Lâm Doanh Doanh.
Nhóc con Mạch Đậu  ăn cuối cùng cũng  mệt mỏi mà ngủ  , đầu ngủ của bé cũng tựa lên  n.g.ự.c mềm mại, thơm nức của Lâm Doanh Doanh, chân đá lên n.g.ự.c Hoắc Thanh Sơn, thoạt  là một tư thế cực kỳ thoải mái.
Hoắc Thanh Sơn sửa sang vạt áo của Lâm Doanh Doanh ,  đó hôn lên trán cô.
Buổi trưa Lâm Doanh Doanh  ngủ ,  lúc  cô cũng  buồn ngủ, chỉ  mà đầu tựa đầu với Hoắc Thanh Sơn.
Cô cảm thấy yên bình  đó  từng , nhớ  mười hai năm của cô, ngoại trừ   vì  bệnh lạ mà phiền não, khổ sở, những cái khác vẫn thuận buồm xuôi gió. Đến khi gặp Hoắc Thanh Sơn, cuộc sống hạnh phúc nhỏ bé của cô càng cao hơn , mà bây giờ thì    viên mãn.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô  một cái thật xinh  với Hoắc Thanh Sơn, giọng  vui vẻ mà lười biếng: “Anh Thanh Sơn, em yêu .”
Hoắc Thanh Sơn mở mắt , trong đôi mắt đen tràn đầy vẻ dịu dàng,  giơ tay lên vuốt ve gò má của cô, dịu dàng hôn lấy cô.
Anh cảm giác tình yêu ấm áp và hạnh phúc như một con sông lớn mênh mông, chậm rãi chảy  từ trong đáy lòng, tràn qua cô và đứa nhỏ, kéo dài tới tương lai vô tận.
Dù là thời gian trôi tới , thì tình yêu của  vẫn theo đến đó,  rời  bỏ, gắn bó và đùm bọc .
Cục cưng,  cũng yêu em, từ giây phút  yêu em, càng lúc càng đậm sâu hơn, mãi mãi  bao giờ ngừng.