Hai ông bà ở đầu dây bên    đều vô cùng đau lòng, ông cụ  lớn tiếng trách mắng cha Lâm: “Tiểu Lâm chỉ  thương vợ mà   thương con gái,   đây nó  cho vợ nó xuống  để rèn luyện?”
Bà cụ đáp: “Ôi chao, ông cũng đừng  quấy nhiễu, nếu nó để con gái ông xuống  rèn luyện thì chẳng  ông sẽ trở mặt với nó ?”
Bà chu đáo quan tâm Lâm Doanh Doanh, hỏi cô  chuyện gì.
Lâm Doanh Doanh dứt khoát   việc   trúng Hoắc Thanh Sơn,  kết hôn.
Bà cụ thốt lên một tiếng: “Bảo bối , đầu óc con  sốt đấy chứ?”
Lâm Doanh Doanh: “Bà , con bảo đảm đầu óc của bảo bối bà vẫn đang bình thường,  hề phát sốt.” Cô dùng tay che ống  , hạ giọng: “Bà ơi, lúc con ở bên cạnh   cảm thấy  dễ chịu,  hề bực bội chút nào.”
Diệp Chi Đình ‘xùy’ một tiếng: “Vừa  là ai quẳng điện thoại  ?”
Lâm Doanh Doanh trừng mắt với  , đó là vì   ở bên cạnh.
Đầu dây bên  truyền đến một giọng  du dương gợi cảm: “Cậu   Doanh Doanh, lúc còn nhỏ ai  từng  rằng  gả cho  út nhỉ?”
Lâm Doanh Doanh  khanh khách: “Lúc đó  út là   trai thông minh nhất, giọng  dễ  nhất, khiến    mà dễ chịu.”
Cô   cách nịnh nọt  út của .
Trong điện thoại truyền đến tiếng  tùy ý của  út: “Nói  thì cháu rể mà cháu tìm về con  trai hơn cả  . Sao   thấy  tin nhỉ?”
Nói vài câu trêu chọc thêm một lúc, Lâm Doanh Doanh cảm thấy như   về đến nhà.
Diệp Chi Đình ở bên  giội một gáo nước lạnh: “Tổng đài đang  đấy, đừng     hổ.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh  để ý đến  , một mực thì thầm  với   Hoắc Thanh Sơn  đến nhường nào: “Cậu út ,  giúp cháu liên hệ với cha  cháu , bảo cha  cháu ngày mai gửi điện báo phê chuẩn kết hôn cho cháu nha.”
“Ồ, trong hai đứa ai là khỉ con?” Cậu út chế nhạo.
Lâm Doanh Doanh  hề ngại ngùng: “Chúng cháu đều tiến hóa  mỹ, Diệp Chi Đình mới là khỉ con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-39.html.]
Diệp Chi Đình: Móa...
Cậu út đáp: “Nào, khỉ con  xem là ai sốt ruột như .”
Lâm Doanh Doanh   út  đang hỏi khéo xem vì   vội vàng  kết hôn,   ý của Hoắc Thanh Sơn  .
Trước nay cô vẫn luôn thích  út của ,  út còn dễ  chuyện hơn cha  của cô, vì  liền   hết ngọn ngành. Còn đặc biệt nhấn mạnh tâm trạng vui vẻ khi ở bên Hoắc Thanh Sơn, cảm xúc bình tĩnh,  hề nóng nảy.
Bọn họ cũng giống  cô, tin rằng cô mắc  bệnh lạ,    chiều hư như cha cô và bà nội nuôi nghĩ, càng    bệnh tâm thần trẻ nhỏ như mợ hai tưởng.
Nghe cô  như ,  út của cô ở đầu dây bên  “xì” một tiếng, cảm thấy  hứng thú.
Lâm Doanh Doanh   đến việc Hoắc Thanh Sơn  chịu cưới cô, nghĩ rằng cô  ấm đầu, phản nghịch cha  theo đuổi trò chơi kích thích và chuyện ba điều quy ước .
Cô bắt đầu  nũng: “Ông, bà,  út,   thực sự  . Cứu con mà còn   út báo ân. Mọi   xem khó khăn lắm con mới thích một ,     nên giúp con ?”
Cậu út: “Cậu  con kể về  bạn trai , cảm thấy    chút bá đạo.”
Lâm Doanh Doanh : “Có bá đạo bằng cha con ? Bá đạo bằng  cả của  út ? Hai  họ mới là  theo chủ nghĩa đàn ông đó.”
“Được,  con chờ nhé,  út  mua vé.”
“Đừng đừng đừng,  út , sở nghiên cứu của  bận bịu như , đừng vì con mà lãng phí thời gian. Hơn nữa   đến     đến sẽ dọa   sợ.” Đương nhiên cô  cho rằng Hoắc Thanh Sơn sẽ  dọa sợ, chỉ cảm thấy  kết hôn  cần  điều động nhân lực, công việc của   đều  bận rộn.
Việc kết hôn ở thời đại  đều  đơn giản,  cả và  họ, chị họ của cô đều tự kết hôn ở bên ngoài.
Đầu dây bên  im lặng một lúc,   âm thanh gì,  lẽ là  út của cô đang bịt kín tai  bàn bạc với ông bà ngoại.
Một lúc , giọng  dễ  của  út vang lên một  nữa: “Trưa mai đến đợi điện thoại nhé.”
Như   nghĩa là   đảm bảo. Lâm Doanh Doanh vui vẻ ‘moa moa’ với điện thoại: “Cậu ,   tặng quà cho con thật to đấy nhé.”
Không  hôn lễ nhưng tiền mừng thì vẫn  vơ vét.