Lâm Doanh Doanh  đưa bức điện báo   cho Hoắc Thanh Sơn xem,  đó  xem bức thứ ba.
Bức điện báo thứ ba là cha Lâm gửi đến: Con gái,  điện thoại của  con xong, cha  đồng ý. Con còn nhỏ,   lấy   lá gan mơ giấc mộng  đó chứ? Quân nhân  cũng  . Mười giờ ngày mai cha sẽ gọi điện cho con.
Lại là hai bức điện báo  ý kiến   tương phản.
Lâm Doanh Doanh:...Cha , hai  cũng thật  cách  hỏng chuyện của con.
Hoắc Thanh Sơn  cô, giọng  bình thường  hề  chút gợn sóng: “Ở nhà cô cha cô là  quyết định?”
Hoắc Thanh Sơn hạ mi mắt, thản nhiên  tiếp: “Còn đây nữa.”
Lâm Doanh Doanh vội vàng xem tiếp, là  của cô gửi đến: Bảo bối, ý kiến của cha  con  đồng nhất, bỏ phiếu quyết định, cả nhà ông ngoại và Hoan Hoan, Nhạc Nhạc đều ủng hộ con.
Hoan Hoan là một chú chó Collie biên giới, Nhạc Nhạc là một con mèo tai cụp.
Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng thở ,  : “Nhìn , ông bà ngoại của em đều đồng ý,  thì  thành vấn đề nữa . Ý kiến của đồng chí lão Lâm  thể  cần để ý.”
Hoắc Thanh Sơn trả lời đầy thâm ý: “Nói như , nhà các cô là do bà ngoại và  cô định đoạt?”
Lâm Doanh Doanh hoảng sợ  ,    nhanh nhạy như  chứ? Xa như  mà cũng   đầu mối. Cô  trấn an: “Yên tâm ,   nhà chúng  do hai  định đoạt, bọn họ như thế nào đều mặc kệ.” Cô ghé sát  gần lỗ tai , vui vẻ : “Cự tuyệt nhà ngoại tham gia  chính sự.”
Lỗ tai bên  của Hoắc Thanh Sơn  chút tê dại, vành tai cũng đỏ lên,  hạ giọng nhắc nhở: “Ngồi tử tế một chút.”
Trong cửa sổ, ở bên ngoài, còn  những  đang thò đầu   đều đang len lén  trộm hai  họ.
Lâm Doanh Doanh đem tất cả những điện báo đồng ý đập  tay Hoắc Thanh Sơn: “Được , thỏa mãn   đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-46.html.]
Giọng điệu giống hệt một đứa trẻ con đang cáu kỉnh.
Hoắc Thanh Sơn  cô, cô rốt cuộc là hồn nhiên ngây thơ  là nhất thời hứng thú đây? Hay là thật sự đúng như lời cô  từng ,  gặp  yêu ?
Cô ở thành phố,  kiểu thanh niên nào mà cô  từng gặp qua. Cho dù là   trai tài giỏi trong quân đội thì chắc hẳn cô cũng  gặp  ít, bọn họ còn xuất chúng hơn . Vậy nên, rốt cuộc tại  cô  chọn ?
Lâm Doanh Doanh   nghi vấn từ đôi mắt sâu thẳm của ,  thở nũng nịu như lan, giọng  mềm mại như yêu tinh: “Anh nghĩ linh tinh cái gì ? Đương nhiên là vì em thích  nên mới  gả cho . Anh  từng  cảm giác  gặp  yêu ?”
Hoắc Thanh Sơn cúi xuống che  ánh mắt tĩnh mịch, lắc đầu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lâm Doanh Doanh chậc chậc: “Tiếc quá, đó là một cảm giác vô cùng  .”
Cô  ngẩng mặt lên, gương mặt trắng nõn tỏa sáng, đôi mắt trong suốt đào hoa như  từng làn sóng dập dờn,  đó hai tay khoanh  ngực, dùng giọng  hoa lệ gợi cảm mà lên tiếng:
“Vừa gặp  yêu,  đầu tiên  thấy  đó,  sẽ cảm thấy bầu trời sáng lên trong nháy mắt,  khí tràn ngập hương vị ngọt ngào. Thời gian cũng chậm , gió cũng trở nên dịu dàng quyến luyến, cảm giác buồn bực của  trong nháy mắt  an ủi, căng thẳng cáu kỉnh cũng vì  đó mà trở nên mềm nhũn. Anh   đó, tựa như cây kem sô cô la giữa tiết trời tháng sáu, cắn  một ngụm, cả linh hồn cũng thoải mái hẳn . Vì  đó,  tình nguyện khiến bản  trở nên   hơn.”
Cô nhẹ nhàng mỉm , đôi mắt trầm tĩnh hoa đào   chăm chú: “Hoắc Thanh Sơn, đây chính là thích.”
Vì   tin tưởng, ánh mắt của cô cũng triền miên như chìm trong mật ngọt, giọng  cũng trở nên mềm mại đáng yêu: “Hoắc Thanh Sơn, đây chính là tình cảm độc nhất vô nhị mà em dành cho ,   nhớ ?”
Hoắc Thanh Sơn trong lòng nóng lên, ánh mắt rủ xuống  cô chăm chú. Sau đó   thấy âm thanh êm tai như chim hoàng  đó tiếp tục mê hoặc : “Hoắc Thanh Sơn,  cũng thích em, đúng ?”
Lời cuối  dứt, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại trắng nõn của cô bao phủ lấy tay , vỗ vỗ nhẹ như đang mê hoặc.
Hoắc Thanh Sơn cũng  cô chăm chú,  đầu tiên  hề ngăn cản thậm chí còn  chút thất lễ mà  thẳng  mắt cô, ánh mắt thẳng thắn mà nóng rực.
Thích. Trong lòng  phát  âm thanh trịnh trọng, như một lời thề.