Mấy năm qua ,  lăn lộn ở  nơi trong và ngoài nước, vài chục  từ cõi c.h.ế.t trở về, rốt cuộc cũng báo thù  cho em trai thứ hai.
Cuối cùng,  mang theo một đống vết đạn   trở về nước tự thú,  thành  mệnh gặp  nam chính trong tù.
Trong đầu Lâm Doanh Doanh tự động loại bỏ những tin tức , trong tiếng gió rì rào  thấy   rối rít  chú rể  tới.
Hoắc Thanh Sơn sải bước  ,  mặc cả  là quân trang quốc phòng màu xanh lục mới tinh, chân mang giày da đen,  hình cao lớn thẳng tắp, gương mặt  trời ngời ngời, thần thái khí khái, mặt mày lạnh lùng của  khi   Lâm Doanh Doanh thì lập tức mềm xuống.
Anh  về phía Lâm Doanh Doanh  giường, cô mặc váy áo mùa lụa đỏ, làn da càng  vẻ trắng hơn tuyết, mái tóc đen nhánh, khuôn mặt mềm mại vô cùng mịn màng, xinh  tuyệt trần giống như một đóa hoa  nở rộ.
Tâm thần  đều   cho kinh sợ,   mỉm  tỉnh táo tự kiềm chế bản ,  dịu dàng : "Doanh Doanh,  tới đón em."
Mà vốn dĩ cô gái khi  thấy   vui  nhào lên chiếm tiện nghi của   bất ngờ tái xanh mặt mày, lộ  vẻ mặt kính nể với .
Chẳng những cô  nhào lên chiếm tiện nghi của  mà trái  còn  co rúm, lùi bước về .
Hoắc Thanh Sơn  nhíu mày, ánh mắt  cô hỏi thăm thế nào.
Lâm Doanh Doanh bất ngờ  bản  xuyên sách, tam quan sụp đổ, khiến cô  thể nào tưởng tượng   đàn ông  trai, hiền hậu   biến thành một sát thần âm trầm, quái gở, lạnh lẽo, ác liệt.
Lúc cô tiếp nhận kịch bản gốc, còn tiếp nhận luôn chút hình ảnh, video của hiện trường  báo thù.
Lúc Hoắc Thanh Sơn  tới chỗ cô, vốn là  chuyện đang phát  hình ảnh tự động  dạng MV trong đầu của cô, BGM cao vút,  thương xót  lạnh lùng,  đàn ông lạnh lùng, lớn lên như thần c.h.ế.t  đang cầm lưỡi d.a.o trong tay, từng bước giẫm lên vũng máu,  tới lấy mạng nhóm kẻ thù đang  ngừng kêu rên.
Anh đưa tay về phía cô,  giống như Thần Chết phát  lời mời lạnh lùng mà lộng lẫy, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Doanh Doanh trắng bệch.
Cả  cô đều là dạng cô chủ cành vàng lá ngọc,  thích ứng  với dạng hình ảnh kịch liệt như , hu hu hu, thật đáng sợ.
Tâm thần cô loạn lạc,  loại cảm giác vỡ vụn như ghe độc mộc  cuốn trong gió to sóng lớn, cô hạ thấp mu bàn tay xuống, đầu óc rối tung  né tránh, nhỏ giọng nghẹn ngào: "Không, em sợ..."
Hoắc Thanh Sơn nhíu mày, ngờ vực  cô: "Doanh Doanh?"
Mấy  Mã Bình Bình thấy  thì  phá lên: "Doanh Doanh cũng  ngại ngùng ha, ha ha ha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-64.html.]
"Hôn một cái, hôn một cái nào!" Mọi   bắt đầu ồn ào lên, trong đó tiếng Hoắc Thanh Phong là kêu lớn nhất.
Nhóm thanh niên trí thức cũng ồn ào lên: "Hô hô, Doanh Doanh , cho chúng  tiền mừng nữa đấy, chú rể cũng cho tiền mừng nào,  thể dễ dàng dẫn cô dâu  như  nha!"
Đây chính là nữ thần của bọn họ!
Hoắc Thanh Sơn chống hai tay xuôi theo bên giường, cong đầu gối,  nhấc lên   tới  mặt Lâm Doanh Doanh, bàn tay thô ráp của  nắm chặt bàn tay nhỏ non mềm của cô,  mà lạnh buốt.
"Doanh Doanh?" Anh lo lắng  cô.
Lâm Doanh Doanh hoảng sợ  , cặp mắt đào hoa xinh   hoảng sợ như một con vật nhỏ chịu  nổi, khiến   đau lòng.
Hoắc Thanh Sơn  cô như , bất ngờ , ghé bên tai, tiếng  trầm thấp  ngậm trong cổ họng  bên tai cô: "Anh dẫn ngựa tới,  là em  ... Ôm?" Giọng điệu gợi cảm chọc  dần khuếch tán trong tai cô, khiến  thể cô  run rẩy.
Anh chụp hai tay tới, lập tức nâng  thể mềm mại của cô gái lên, cô  nhẹ,   cần tốn chút sức   thể ôm cô  trong ngực.
Lâm Doanh Doanh co rúm   né tránh.
Hoắc Thanh Sơn rủ mắt xuống  cô, ánh mắt thâm thúy đầy u ám,  nhỏ giọng : "Em   cái gì?"
Bọn nhóc trong thôn  ồn ào: "Hôn một cái, hôn một cái nào!"
Khuôn mặt  trai của Hoắc Thanh Sơn tràn ngập tình ý dịu dàng,   cô thật sâu, nếu như cô thật sự nghịch ngợm như   hẳn   chịu.
Vân Mộng Hạ Vũ
"Anh  như ... Bây giờ,  sẽ  càng  hơn một chút." Trong đầu mô phỏng qua vô  .
Anh  với cô, Lâm Doanh Doanh hoảng sợ đ.â.m đầu  trong n.g.ự.c của .
Ngay lập tức   thở quen thuộc, mát lạnh sạch sẽ vờn quanh, tâm trạng luống cuống của cô dần  định , những suy nghĩ vốn lộn xộn trong đầu cũng bắt đầu  trở về.
Dán trong lòng n.g.ự.c nóng bỏng của , cô  bắt đầu đau lòng,   đàn ông   thảm như , ô ô ô, cô  thương  thật nhiều, giống như càng thích  thì   bây giờ...
Hoắc Thanh Sơn cảm thấy cô gái nhỏ trong n.g.ự.c  còn run rẩy nữa, cô bé  diễn kịch  thật là,  mỉm , ôm cô rời khỏi nhóm thanh niên trí thức về nhà cử hành hôn lễ.