Bây giờ, lúc đơn vị  liên hoan cũng sẽ nhảy múa, chỉ là vũ đạo sẽ đổi thành đơn giản hơn  nhiều, một nhóm  cùng  biến đổi đội hình còn thêm vài động tác tay chân nữa là xong. Mặt khác,  khi nông thôn thu hoạch hoa màu,  đó  chúc mùa màng bội thu thì đôi khi cũng sẽ mời gánh hát rong về hát ca.
Hôn lễ mà,  náo nhiệt thì  thể để chỉ cô dâu chú rể vui chơi , nhưng cô dâu vẫn  thể chơi đùa với bọn họ nha!
Vân Mộng Hạ Vũ
Kết quả cảm giác  khi bọn họ nhảy chính là  càng nhiều  bắt đầu nhảy lên trong sân.
Lâm Doanh Doanh  qua lập tức  tên  mặt con nít là nhảy sung nhất, còn nữ thì dĩ nhiên là Hoắc Thanh Hà là nhảy  nhất, Hoắc Thanh Hạnh  ở một bên xem mà như say như si, cũng  dám  lên nhảy, Hoắc Thanh Phong thì  Hoắc Thanh Hà mà bĩu môi, hung hăng chê  cô  nhảy hệt khỉ hoang.
Còn thằng nhóc nhỏ nhất là Hoắc Thanh Hồ  đút hai tay  túi quần, dáng vẻ "  lạnh lùng,  khinh thường"  đấy  đám  nhảy quên , nhưng hai chân    tự chủ  mà bán  .
Cô còn thấy một nhóc con loai choai thích  cô kể chuyện xưa, lúc  cũng mặc đồ mới tinh,  bên cạnh Hoắc Thanh Hồ, khoa tay múa chân đấy.
Ngay từ đầu, thằng nhóc   học  cả , giả vờ lạnh lùng, kết quả  khi học áp dụng lên  xong thì  bỏ xuống . Bản tính  ép sát, dẫn tới tính cách của    vặn vẹo,   rõ ràng bỏ qua  nhiều , nhất là khi gặp   con gái  thích cũng  dám mở miệng, gắng gượng mà bỏ lỡ, thật sự  đáng tiếc.
Lâm Doanh Doanh   bắt nạt   cho trở về với bản tính thật, mấy đứa bé nam thời kỳ phản nghịch là đùa vui nhất, giống hệt con ếch xanh ngoài đồng, chọc một cái là trương lên như cái trống.
Lâm Doanh Doanh nhẹ nhàng giật tay Hoắc Thanh Sơn,  hiệu   theo .
Hoắc Thanh Sơn   cô   cái gì, chỉ  thể  theo . Sau đó hai    tới bên cạnh Hoắc Thanh Hồ,     nhóc với khuôn mặt giả vờ lạnh lẽo  đang lầm bầm: "Mình mới  thèm,    nhảy như khỉ già ,  lắm!"  hai chân   vô thích nhẹ nhàng động theo vũ điệu.
Lâm Doanh Doanh nhỏ giọng  với Hoắc Thanh Sơn: "Em trai út của  thật sự  thể giả vờ lạnh lùng ha,   học theo  ?"
Hoắc Thanh Sơn: "..." Anh : "Khi còn nhỏ nó  lanh lợi,  khi lớn   thích  chuyện, đàn ông đều như ."
Lâm Doanh Doanh lườm  một cái: "Nói mò, cái gì mà đàn ông đều như ,  cho rằng ai cũng đều giống  hả?" Mỗi ngày đều trưng  bộ mặt poker,  cho rằng  là quốc vương  là vương hậu ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-70.html.]
Hoắc Thanh Sơn vô cùng hiền hậu, dịu dàng chả  chút lạnh lẽo nào  cô, cảm thấy hiểu  của  và cô   sai.
Nhóc khỉ con thấy bọn họ  tới, bùm một cái chạy mất, chỉ để  một Hoắc Thanh Hồ đang  chăm chú  nhảy múa.
Lâm Doanh Doanh duỗi ngón tay dài trắng nõn  chọc đầu Hoắc Thanh Hồ,  còn đang chăm chú    nhảy múa đấy,    đề phòng nên   tới lung lay một lúc.
Cậu lập tức  đầu trừng mắt với Lâm Doanh Doanh, khuôn mặt nhỏ nhắn,  vẻ lạnh lẽo: "Làm gì mà chọc đầu em! Không  đầu của đàn ông đều  thể đụng  ?"
Lâm Doanh Doanh  tủm tỉm: "Đầu của  trai em thì chị cũng đụng đấy thôi, em  gì mà chị  thể đụng hả?" Hai cái tay nhỏ của cô nhanh chóng bắt lấy đầu của Hoắc Thanh Hồ, nhanh chóng nhéo hai cái, chọc tới mức hai bên thái dương  đều nhảy gân xanh, nhưng   dám nổi giận, chỉ  thể mím môi nín giận.
Lâm Doanh Doanh: "Ha ha,  em  thể đùa vui như  nhỉ? Chị  kẹo, em   ăn  ?"
Hoắc Thanh Hồ đút hai tay  túi quần, cái cằm giương lên một góc bốn lăm độ: "Hừ! Không  thèm!"
Hoắc Thanh Sơn: "Sao  chuyện như  với chị dâu hả?"
Lâm Doanh Doanh  với Hoắc Thanh Sơn: "Không  mà, hai chị em chỉ đùa thôi,   ngoài  xem Liên trưởng Đinh  còn  tới ? Đừng  bắt nạt chúng ."
Hoắc Thanh Sơn nhéo bàn tay nhỏ của cô, nhỏ giọng nhắc nhở: "Em trai vẫn còn  ngại, con trai  lòng tự tôn nên da mặt mỏng, em đừng  bắt nạt nó."
Lâm Doanh Doanh ngửa đầu, cáu : "Như lời   thì hình như em mặt dày lắm á!"
Hoắc Thanh Sơn lập tức   ,  dám chọc cô, tùy tiện cô bắt nạt thôi.
Lâm Doanh Doanh   ,   với Hoắc Thanh Hồ: "Chị  bộ truyện tranh, em   xem ?"
Hoắc Thanh Hồ  xem nhưng khuôn mặt nhỏ vẫn cố nhịn, hừ một tiếng: "Mới  thèm, đừng tưởng rằng chị là chị em thì em sẽ  lấy lòng chị! Đời , Hoắc Thanh Hồ em sẽ  lấy lòng ai !"