Hoắc Thanh Sơn  chống  lên, cúi đầu  cô, mặt mày cô như hoa đào, ánh mắt như làn nước mùa thu, mỗi một chỗ   đều  như phong cảnh,   tinh tế thưởng thức,  cần vội vàng, gấp gáp, tránh   thương cô.
"Cho  xem thử ." Anh dụ dỗ cô.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Lâm Doanh Doanh đỏ như máu, cố ý xụ mặt: "Xem cái gì chứ! Không  gì  cả!" Mắc cỡ c.h.ế.t   ! Cô   còn !
Hoắc Thanh Sơn suy nghĩ bước đầu tiên là nên dỗ cô, dỗ tới khi cô ỡm ờ đồng ý để  tiếp tục động tác phía  thì thôi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Sau đó  nhận  một chỗ mới, mở  cánh cửa của thế giới hai mươi ba năm  từng xem tới, tìm  chỗ  vui thích   mệt.
Thì    như .
Mỗi một chỗ phập phồng, mỗi đường cong, mỗi một điểm   đều xinh  chọc  như , khiến    đủ, càng sờ càng thấy tuyệt.
Lần ,  kiên nhẫn thăm dò một chút, dù   tiếp tục chảy mũi nữa là . Chẳng qua bàn tay thô ráp của   qua  lượt từng tấc một thì trái tim của  cũng  việc  ngừng nghỉ.
Anh nếm  giọt nước  hàng mi mắt dày rậm của cô, nếm  vành tai trắng nõn của cô, nếm  miệng nhỏ đỏ hồng của cô, nếm ...
Lâm Doanh Doanh lấy quần áo trong mà Hoắc Thanh Sơn cởi  đắp lên mặt , dù  da mặt dày tới  thì lúc  cũng đỏ rực lên ,  cũng  dám  tới.
Cô cảm thấy mắc cỡ c.h.ế.t .
Rõ ràng  là  mới,    dáng vẻ như thợ săn già đời khiến cô loay hoay mất hồn như ?
"Em đấy, ăn thật là ngon." Trên đường di chuyển của ,  dừng  bên tay cô  nhỏ.
Tiếng  của  khàn khàn, gợi cảm vô cùng, tỉ mỉ nếm thử ánh nước  làn môi, đôi mắt nhộn nhạo tình cảm nồng đậm, tất cả đều khiến Lâm Doanh Doanh thần hồn điên đảo.
Vốn dĩ, cô cho rằng  khi kết hôn cô  trêu chọc  ,  đêm tân hôn  chắc chắn sẽ ngại ngùng    , chắc chắn  dựa  cô để chủ động thực hành. Trước hết thì trêu chọc  tới si mê khó kiềm chế,  đó cô sẽ độc ác hành hạ .
Sao mà    sẽ đổi khách thành chủ, trái  cô là thua thật thảm hại!
Hu hu hu... Lâm đại tiểu thư thật là mất hết mặt mũi mà.
Nghĩ tới   hai đầu ngón tay của   cho rã rời, cô  cảm thấy mất mặt,   chẳng  cô sẽ thành trò  của   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-82.html.]
Lâm đại tiểu thư cẩn thận nghĩ, quyết định lấy đạo  trả  cho , cũng bắt đầu điều tra những chỗ   !
Mặc dù   kinh nghiệm, nhưng        ? Cô  vẽ mèo thành hổ cũng sẽ dễ dàng.
Lâm đại tiểu thư chúng   đảo khách thành chủ,  hưởng thụ cảm giác sảng khoái mênh mông,  trả thù  Hoắc Thanh Sơn, giày vò tới mức   xé nát ga giường. Cuối cùng  cảm thấy như    chốn bồng lai trong truyền thuyết, nơi đó những đám mây màu sắc rực rỡ, ánh sáng chói lóa, tuyệt tới mức  choáng cả mắt, như bay lên trời.
Lâm đại tiểu thư cưỡi ngựa  lưng , dùng dáng vẻ như tướng quân chiến thắng trận trở về, cô  ngọt ngào, tiếng  mềm nhũn   sức lực: "Nhìn xem  còn đắc ý !"
Hoắc Thanh Sơn hít sâu một , xoay  đè cô xuống phía ,  nhẹ: "... Tiếp tục."
Lâm Doanh Doanh ngạc nhiên tới mức mặt mày trắng bệch: "... Không,  ."
Hoắc Thanh Sơn  học  kỹ năng chuyên nghiệp, kinh nghiệm càng ngày càng phong phú, dĩ nhiên  chịu bỏ qua.
Mà  thể Lâm Doanh Doanh mềm mại, sức lực  đủ,  sợ đau  sợ ngứa, cả  đều là nhược điểm c.h.ế.t . Cuối cùng  càng linh hoạt các động tác, cô thì liên tục thất bại, căn bản  chống đỡ nổi.
"A,  ..." Cô níu lấy tóc của ,    mắng chửi : "Lừa đảo, lừa đảo... Bắt nạt ..."
 Hoắc Thanh Sơn  hiểu rõ tính tình của cô, quả quyết  vì lời cô  mà dừng , trái  càng khiến cô mềm thành một vũng nước xuân.
"Hu hu... Nghỉ , Hoắc Thanh Sơn ... Cầu xin  đó." Vốn là  thề son sắt là  sẽ  cần xin tha thứ, nhưng cuối cùng Lâm đại tiểu thư của chúng  vẫn  nhịn  mà  lóc cầu xin.
Hoắc Thanh Sơn thương tiếc cô vì đây là  đầu tiên, rộng rãi buông tha cô, nhưng cô  mệt mỏi  c.h.ế.t .
Hoắc Thanh Sơn hôn lên môi cô,  nhẹ: "Không thỏa mãn hả?"
Cô  kịp trả lời  ngủ  , chỉ để  một  Hoắc Thanh Sơn tự thu dọn lấy.
Cô ngủ một giấc tới hừng đông, Lâm đại tiểu thư của chúng  thoải mái, sảng khoái tỉnh , bệnh  gì đó đều  còn tồn tại!
Cô đưa tay sờ soạng bên cạnh thì thấy trống , cô trở   dậy, vuốt vuốt cổ họng: "Hoắc Thanh Sơn?"
"Kẽo kẹt" một tiếng, Hoắc Thanh Sơn đẩy cửa từ bên ngoài  ,   sớm bận rộn từ  khi mặt trời mọc  mới trở về.
Lâm Doanh Doanh nhảy thẳng tới chỗ , nũng nịu : "Hoắc Thanh Sơn, hôn miếng nào."
Hoắc Thanh Sơn hết hồn, vội ôm lấy cô, còn  đỏ mặt nhắc nhở cô: "Ban ngày đấy,  cũng ở đây, đừng động tay động chân!"