“Ơ, cô đừng chạy chứ, hai chúng   chuyện chút  ~” Lâm Doanh Doanh ngay lập tức hối hận, cô còn  bắt đầu bắt nạt   cơ mà.
Cô  chăm chú  ánh mắt thâm thúy của Hoắc Thanh Sơn,  đó ôm mặt  hôn chụt lên một cái “Anh mau bịa lí do , xem  dỗ em thế nào.”
Mặt Hoắc Thanh Sơn vẫn còn nóng bừng  kịp nguội bớt,    liền hỏi  : “Bịa gì cơ? Anh  quen cô .”
Mỗi   về quê thăm họ hàng,  phụ việc thì chính là   huyện, ngay cả với chị em của  còn chẳng  chuyện mấy,   thể rảnh rỗi tám chuyện với cô gái nào bên ngoài ?
Anh sợ giữa ban ngày ban mặt    thấy hai  ôm  sẽ ảnh hưởng   nên  thả Lâm Doanh Doanh xuống.
Lâm Doanh Doanh túm lấy lỗ tai , ngang ngược : “Không  buông! Trước lúc kết hôn   chịu ôm, bây giờ  kết hôn ,  bắt buộc  ôm em!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Hoắc Thanh Sơn vội vàng ôm cô  nhà, giờ  trong nhà chỉ   Hoắc với Hoắc Thanh Hoa. Vào đến cổng sân,  thả Lâm Doanh Doanh xuống chỗ khuất của bức tường, tránh cho hai  phụ nữ trong nhà ngại.
Lâm Doanh Doanh cũng  giở trò gì nữa, cô ngoan ngoãn  xuống, hứ một tiếng với   lộp cộp  nhà  đôi giày da nhỏ của cô.
 lúc Hoắc Thanh Hoa    từ nhà xí góc Tây Nam, chị  thấy   khỏi bĩu môi, cô em dâu  tính cũng thật là kỳ, nay mới là ngày thứ hai  khi cưới thôi đó,  hiểu   giở tính .
Lâm Doanh Doanh bước  nhà chính,  thấy  Hoắc đang rửa bát đũa, cô liền  xổm xuống “ Mẹ, để con phụ .”
Mẹ Hoắc vội vàng : “Hai hôm nay kết hôn con mệt lắm , mau  nghỉ , chị cả con  rửa ,  tráng qua   lau khô là .”
Hoắc Thanh Hoa cũng  hùa theo một câu: “Phải đó, em yêu kiều cao quý như , chắc là cũng   việc nhà bao giờ, động    vỡ đĩa mất. Đây là đồ mượn đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-88.html.]
Mẹ Hoắc vội  thêm: “Mấy ngày kết hôn  thuận lợi suôn sẻ,   cãi ,   đập bát đĩa.”
Lâm Doanh Doanh trừng Hoắc Thanh Hoa một cái, ý bảo chị bớt  .
Cô cũng  miễn cưỡng cố tỏ vẻ chăm chỉ  mặt  chồng,  bảo cô  thì cô  ghế cắn hạt dưa, mũi chân nhịp nhịp xuống nền đất   quy luật, liếc qua Hoắc Thanh Sơn ở bên ngoài, chậm rãi : “Mẹ,  một cô gái tên là Hoàng Xuân Yến kêu  Thanh Sơn là  rể, còn   Thanh Sơn  đồng ý lấy cô  đó.”
Hoắc Thanh Sơn bất lực  cô, ánh mắt âm u, cô đang  nhân cơ hội bắt nạt . Thấy  giải thích cho cô,  liền xoay   ngoài bận việc.
Mẹ Hoắc sầm mặt: “Con bé đó   thật ? Sao  vô phép tắc như thế cơ chứ? Doanh Doanh , con đừng  nó  linh tinh mà nghĩ oan cho Thanh Sơn của con.”
Lâm Doanh Doanh  vô cùng ngoan ngoãn: “Mẹ, con  tin  khác , con chỉ    thôi. Mẹ  con   mà.”
Mẹ Hoắc thở dài : “Chắc là con cũng   năm đó  sợ thằng bé chẳng may gặp chuyện bất trắc nên vẫn luôn  cưới một  vợ cho nó….” Bà bắt đầu tràng giang đại hải hồi tưởng về quá khứ.
Lâm Doanh Doanh  hề cảm thấy khó chịu, cô thích nhất là   lớn hồi tưởng về quá khứ, nó  một nét thú vị  đẽ đặc biệt mang sự lắng đọng của tháng năm.
“Con bé   đấy tiếp cận Thanh Hà, hai đứa nó cũng chơi khá ,  mấy dịp lễ Tết, tiết Thanh Minh chơi đánh đu với , chỉ cần  bận là tụm   chuyện. Mẹ băn khoăn   con bé  ý gì nên  tìm cơ hội   suy nghĩa của ,  kiên quyết  đồng ý.Thanh Sơn nhà   dính tiếng  , nhà con bé  mất một đứa, xúi quẩy cho nhà  , nếu  mất thêm đứa nữa thì còn gì? Cha  con bé cũng  đồng ý mà. Mẹ tưởng con bé  hiểu , chỉ đơn thuần  bạn với Thanh Hà thôi, ai  nó vẫn chờ ở đây chứ.  là ý định  xa!”
Hoắc Thanh Hoa   nhịn  xen : “Đều tại  chiều nó chứ ai! Thanh Hà thừa nhận Hoàng Xuân Yến là  đúng. Có ngu cũng nhận  tâm tư của con bé , chỉ vì nó dẻo miệng nịnh nọt Thanh Hà, Thanh Hà liền dẫn nó về nhà tiếp cận Thanh Sơn. May mà Thanh Sơn quanh năm vắng nhà, nếu  tự dưng một ngày nào đấy  con bé  lừa  tròng thì  c.h.ế.t  cơ chứ?”
Chị  kể thêm thôn bọn họ  một thanh niên vốn dĩ đang bàn chuyện cưới xin, kết quả là một buổi đang ngủ trưa ở nhà thì  một cô gái thích   lặng lẽ đến, trèo lên giường lò tìm  giở trò lưu manh. Chuyện đó ầm ĩ xôn xao ghê gớm, cuối cùng đối tượng của thanh niên  trong lúc tức giận  từ hôn,   đành  cưới nữ lưu manh .
Lâm Doanh Doanh: Shock  trời!