Mẹ Hoắc chính là thích cái tính thẳng thắn  của cô,  gì khó chịu cũng  tức giận bừa bãi, tuy thích giả bộ nhưng cũng  cố ý chiếm lợi từ  khác.
Bà ríu rít kể chuyện trong nhà và chuyện thường ngày với Lâm Doanh Doanh, hai  con đang  chuyện  vui vẻ, bà liền gọi Hoắc Thanh Sơn: “Thanh Sơn,  bếp còn mấy món, con bưng hai món lên đây,  với Doanh Doanh uống hai chén.”
Khách buổi trưa đều là đám đàn ông uống rượu ầm ĩ ồn ào, bà thấy Lâm Doanh Doanh  ăn  gì mấy.
Hoắc Thanh Sơn:“!!!” Trông hai  vui ghê ha.
Mẹ Hoắc hỏi Lâm Doanh Doanh: “Hai  con  uống hai chén  ?”
Lâm Doanh Doanh  bộ hào sảng vỗ vỗ ngực: “Đương nhiên là  ạ!” Cô giục Hoắc Thanh Sơn mau  chuẩn ,   phòng giúp  Hoắc bày bàn lò nhỏ và pha nước mật ong.
Hoắc Thanh Sơn bưng đồ ăn lên bằng khay chuyên dụng, một đĩa cà chua trộn đường, một bát đậu que xào thịt bằm nhỏ, một đĩa bí ngòi xào trứng và một bát canh dưa muối nấu tôm nhỏ.
Anh mở nắp chai rượu và rót cho hai  họ mỗi  một chén,   rót riêng cho  một ly, xong còn  nhỏ dặn  Hoắc là tửu lượng của Lâm Doanh Doanh  .
Mẹ Hoắc tỏ ý bà tự  chừng mực,  đó nâng chén rượu lên: “Doanh Doanh, nhà gái  đến, chén  chúng  kính cha  con  nhé, tuy  từng  gặp nhưng   con là  bọn họ  thế nào .”
Con gái   lấy chồng, cha  trong một buổi tối là quyết định xong , đổi ý  nữa thì chính là tỏ rõ rằng nhà   coi trọng con gái. Với    cha  nhà đó  trằn trọc khó ngủ sốt ruột   trong buổi tối  nữa.
   cuối cùng vẫn  chấp nhận và tin tưởng  quyết định của con gái.
Mẹ Hoắc cũng tự hào về con trai của , chính vì con trai bà ưu tú nên Doanh Doanh mới  trúng, cha  con bé mới đồng ý. Nếu Thanh Sơn vô dụng bất tài thì cho dù  cứu mạng    chăng nữa, chắc gì     gả cho? Cha  nhà   cũng sẽ  chấp thuận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-thu-yeu-ot-muon-ga-chong/chuong-90.html.]
Mẹ chồng và nàng dâu cụng chén với , hai  cùng “ực” một tiếng uống hết một chén, uống một cách  sảng khoái.
Lâm Doanh Doanh tối qua  lén uống  thử, coi như là  “rành” nhưng vẫn cay đến lè lưỡi: “Cay quá, khó uống ghê. Mẹ ,   để con  rượu nho cho hai  uống.”
Mẹ Hoắc tỏ  hứng thú: “Mẹ  ủ mà. Mẹ cả của  thích uống hai hớp, bà   thích uống rượu cao lương, chỉ thích uống rượu hoa quả vị ngọt thanh và rượu Thiệu Hưng lâu năm ở miền Nam thôi.”
Bà  bảo Lâm Doanh Doanh ăn đồ ăn: “Tuy  cả của  đối xử tệ với , ngày nào cũng đánh  nhưng bà  cũng  dạy   nhiều điều, ủ rượu , thêu thùa may vá , nấu ăn  đều là cho bà  dạy cho đấy. Nếu  đồ ngon thì một   là  thể xử hết một bàn mười mấy món, món nóng món lạnh món cứng món mềm  trùng  luôn.”
Lâm Doanh Doanh ăn một miếng đậu que  uống một hớp rượu nhỏ, cũng thấy  choáng váng, cô hỏi: “Mẹ cả của  đánh  thế nào? Mẹ của   quan tâm ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Mẹ Hoắc uống cạn một chén,  hiệu cho Hoắc Thanh Sơn rót thêm rượu cho bà “Không giấu gì con, xuất  của   chút vấn đề, nhà  của  là địa chủ...” Bà ngừng giữa câu liếc mắt  Lâm Doanh Doanh.
Lâm Doanh Doanh chỉ mở lớn đôi mắt  đào lấp lánh xinh   bà đầy hiếu kỳ: “Rồi  ạ?” Lúc  khi  Hoắc đưa cho cô chiếc vòng vàng  từng  qua về việc nhà  bà là đại địa chủ, lúc đó   nên cô  hỏi.
Mẹ Hoắc kể: “Vợ bé của địa chủ thật  chính là con gái của   công lâu năm từ xưa ở đấy, ông già khốn khiếp đó   trả tiền công nên  đưa sính lễ nạp  của   lẽ. Thật   của  còn   sống thoải mái bằng  đó, sắp sinh con còn   việc,    tiền công còn  chịu vợ cả đay nghiến,  đó bà   mất vì khó sinh.”
Bà nhớ  chuyện đau lòng, thêm rượu thấm sầu lòng khiến bà bắt đầu gạt nước mắt.
Lâm Doanh Doanh vội đưa một chiếc khăn tay cho bà: “Mẹ đừng đau lòng. Mẹ  đám con trai con gái ngoan ngoãn của  nè, mấy  đó đều  còn nữa.”
Mẹ Hoắc  câu  của cô  nín  bật : “Phải ha, đúng là vật đổi  dời, giờ đây mộ của ông già khốn khiếp đó lẫn bà vợ cả đều chẳng còn nữa. Sau khi  b.ắ.n c.h.ế.t xong  vứt thẳng  vùng đất hoang,  chó hoang ăn sạch luôn .”
Tuy bà   nhưng Lâm Doanh Doanh vẫn   sự chua xót trong câu , bà là con gái của vợ bé một địa chủ, sợ là cũng từng  liên lụy.