Đường Vi mỉm , nhưng nước mắt  rơi xuống. Cô  nghẹn ngào, chất vấn : "Tống Thác,  thật sự chỉ coi em như  nhà  ? Ngày xưa chúng  ôm , hôn , cùng lên giường... những ngọt ngào đó,  thực sự  thể quên hết ?"
 
Cô  chờ Tống Thác trả lời.   chỉ trầm mặc,   gì.
 
Đường Vi bỗng hét lên: "Em  thể! Em  thể chỉ   nhà của , Tống Thác!"
 
"Em vẫn còn yêu ! Anh bảo em   chịu  khi   kết hôn, sinh con với  phụ nữ khác chứ? Trái tim em như sắp vỡ nát ,    ?!" Vừa , cô   kéo tay áo, để lộ vết cắt ngang cổ tay.
 
Vừa , cô   la lên: "Em  trầm cảm đấy, Tống Thác. Nếu   yêu em nữa, em sẽ c.h.ế.t mất..."
 
" em , giờ   còn đau lòng vì em nữa ." Nói xong, cô    bỏ .
 
Tống Thác gần như  hề do dự, liền đuổi theo.
 
Ngoài trời đang mưa to.   cửa sổ, lặng lẽ  họ quấn lấy  trong mưa,  dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
 
Bỗng nhiên  thấy tim  hoảng loạn một cách dữ dội.
 
 cứ  cảm giác... nếu   Tống Thác thực sự  theo Đường Vi…
 
Thì  lẽ,  sẽ  cưới  nữa. Cũng sẽ  cần  nữa.
 
  giữ lấy Tống Thác.  nhất định  kéo  về.
 
8.
 
 lao  màn mưa lớn, cuống cuồng  tìm Tống Thác.
 
Không   chạy bao lâu, cuối cùng cũng thấy Đường Vi đang  co ro nơi góc tường, ôm lấy cánh tay run rẩy. Tống Thác  xổm  mặt cô , ôm cô  đầy trân trọng.
 
Đường Vi    đ.ấ.m  n.g.ự.c , chất vấn: “Tống Thác,   yêu em nữa  thì đến tìm em  gì!”
 
“Anh  , việc  đến tìm em sẽ khiến Hứa Tiếu Tiếu đau lòng ?”
 
“Tại  chứ? Rõ ràng cô  chỉ là   thế em,  mà  cướp  tất cả những gì vốn thuộc về em!”
 
“Em  còn gì nữa, Tống Thác … Không còn ,  còn …  còn nhà… Em chẳng còn gì hết !”
 
Tống Thác mặc kệ cô  giận dỗi, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ngoan, đừng  đau chính . Bình tĩnh một chút,   ở đây.”
 
“Vi Vi,  sẽ luôn ở bên em, sẽ  rời bỏ em. Em  một mái ấm,  sẽ cho em một mái ấm.”
 
“Những gì Hứa Tiếu Tiếu , em cũng sẽ . Anh sẽ cho em nhiều hơn,  hơn, chỉ dành riêng cho em,  ?”
 
  c.h.ế.t lặng, ngẩn ngơ  một Tống Thác dịu dàng như . Bỗng dưng,  cảm thấy … cách  xa thật xa.
 
     thế nào, mới  thể giữ  ,  để  rời .
 
Đường Vi ôm chặt lấy Tống Thác, ánh mắt cô  xuyên qua bờ vai , dừng    . Giống như đang  – một nụ  đắc thắng.
 
  cô  hỏi Tống Thác: “Thực   căn bản  yêu Hứa Tiếu Tiếu, đúng ? Anh chỉ cố ý  thế để chọc giận em thôi, đúng ?”
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-tieu-vat-trong-tay/chap-4.html.]
“Mau  ! Anh  yêu Hứa Tiếu Tiếu ? Người  yêu là em, đúng ?”
 
“Tống Thác, nếu   dỗ em vui, em sẽ   về với  !”
 
“Em thật sự sẽ  đấy,   sẽ  bao giờ tìm thấy em nữa!”
 
Tống Thác thở dài, khẽ , bất lực dỗ dành: “Ừ, em  gì cũng đúng.”
 
“Anh yêu em,  ? Đường Vi,  vẫn yêu em. Về nhà với  nhé?”
 
Đường Vi chu môi,  nũng: “Em  tin. Trừ khi,  hôn em một cái.”
 
Cô  nhắm mắt , ngọt ngào đợi chờ, dịu dàng : “Tống Thác, hôn em .”
 
Trạm Én Đêm
 gần như  đầu đánh mất kiểm soát, hét lên: “Tống Thác! Đừng mà! Chúng  sắp kết hôn  mà…”
 
“Anh  thể chia một chút mềm lòng mà  dành cho Đường Vi, cho em  ?”
 
Tống Thác  đầu,  thấy , thoáng sững .
 
Đường Vi tựa  lòng , nở nụ  đắc ý với . Rồi cô   đột nhiên bật , giả vờ như sắp sụp đổ, cầm con d.a.o nhỏ kề sát cổ .
 
Cô  gào lên: “Tống Thác! Đuổi cô  ! Đuổi Hứa Tiếu Tiếu ! Em    thấy cô  thêm một  nào nữa!”
 
“Nếu    mất em, thì hãy bảo cô  cút ! Mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện nữa!”
 
Tống Thác gật đầu,  “”,   đầu   , lạnh nhạt : “Bây giờ cảm xúc của Đường Vi   định,    cô  đau lòng thêm nữa.”
 
“Em…  .”
 
 run rẩy, cố nén tiếng nức nở, khẽ : “Tống Thác… Em  chuyện   với … Em… mang thai .”
 
Cả  Tống Thác khựng , kể cả Đường Vi cũng nghẹn lời, trân trối  .
 
 đưa tay sờ  túi, định lấy tờ phiếu khám thai  cho  xem.
 
  kịp rút , một tiếng s ú n g vang lên từ  đó.
 
Đường Vi hoảng sợ chui  lòng Tống Thác, Tống Thác vội vàng ôm chặt lấy cô .
 
Chỉ còn   -  trơ trọi giữa màn mưa, run rẩy vì tiếng s ú n g.
 
  từng cùng Tống Thác  sinh  tử   bao nhiêu , nhưng   rõ…  sợ tiếng s ú n g nhất.
 
Trước , mỗi   thấy tiếng s ú n g,  đều che tai  , mắng yêu: “Nhóc nhát gan, còn sợ cả tiếng s ú n g.”
 
Chỉ là bây giờ… Người từng ôm , che tai cho … Giờ đang ôm lấy một  phụ nữ khác. Không còn quan tâm đến  nữa .
 
Tiếng s.ú.n.g vang lên liên tiếp.
 
 ôm đầu, định  xổm xuống đất, nhưng bụng bỗng tê rần đau đớn.
 
Một mảng m.á.u lớn - nhuộm đỏ chiếc váy ngủ trắng của .