Tống Thác hét lên tên : “Hứa Tiếu Tiếu!” Giọng  hoảng loạn  từng .
Anh chạy đến đỡ lấy , dùng tay bịt chặt vết thương đầy m.á.u  bụng . Anh bật , liên tục lặp : “Xin , xin , xin … Tiếu Tiếu, đừng chế*, đừng chế* mà…”
 
  , nở một nụ  nhợt nhạt, từ từ lấy  tờ phiếu khám thai  nhàu nát.
 
Khẽ : “Tống Thác, để   thử … đứa con của chúng . Tiếc thật đấy…  lẽ, chúng  sẽ  còn cơ hội gặp  con nữa …”
9.
 
Tối hôm đó,   s ả y t h a i, mất m.á.u nghiêm trọng.
 
Lại thêm vết thương do trúng đ ạ n, suýt nữa thì mất mạng.
 
Bác sĩ kéo  từ Quỷ Môn Quan về, nhưng    liệt giường  lâu, hôn lễ cũng  trì hoãn.
 
Người     thương hôm đó,   là đến tìm Đường Vi báo t h ù.
 
 và Tống Thác sống trong biệt thự  núi, tường vây xung quanh đều  gắn hàng rào điện. Chỉ là hôm đó mưa quá lớn, đúng lúc  mất điện, nên gã  mới  cơ hội đột nhập .
 
Đường Vi , tên đó là kẻ thù từ  khi ba cô  phá sản, do lừa đảo mà gây thù chuốc oán. Chuyện …  liên quan đến cô .
 
 sự việc đến quá trùng hợp.
 
Trùng hợp đến mức… giống như   trả tiền cho , bảo  đến giế* .
 
Đường Vi nắm lấy tay ,  như mưa, nức nở xin : "Xin , Tiếu Tiếu… tất cả đều tại em."
 
"Nếu   Thác chỉ  lo bảo vệ em, quên mất chị… chị  chẳng  thương thế  …"
 
Tống Thác khàn giọng ngắt lời cô : "Câm miệng. Biến ."
 
Đường Vi  dậy,  đầu  , cắn môi, ấm ức hỏi: "Anh đang đuổi em ? Tống Thác, em  trầm cảm mà… Anh  quan tâm em nữa thật ..."
 
Tống Thác  chút biểu cảm, xoay  bước  ngoài phòng bệnh. Anh  với Đường Vi: "Ra đây.   chuyện   với cô."
 
Đường Vi ngoái đầu , nhướng mày với , trêu tức: "Tiếu Tiếu, em  bệnh, Thác chắc chắn  nỡ để em  . Chị đừng giận   nhé~!"
 
"Ngày mai em  đến thăm chị." Cô  vội vàng chạy theo Tống Thác, còn cố tình để cửa mở toang, để   thấy họ  chuyện.
 
Không lâu , bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
 
 từ từ mở mắt, thấy Tống Thác đang siết cổ Đường Vi, ép cô  lên tường. Cơ bắp  cánh tay  nổi lên cuồn cuộn, ánh mắt đỏ ngầu như  g.i.ế.c .
 
  bao giờ thấy  nổi giận đến .
 
Anh nghiến răng, từng chữ từng chữ rít qua kẽ răng, mắng Đường Vi: "Tên đó    ? Cô rõ ràng là   rõ nhất."
 
"Đường Vi, vì chút tình nghĩa xưa cũ,  mới  giúp cô một . Kết quả là cô  voi đòi tiên."
 
"Nghe rõ cho  - đời , kiếp , kiếp  nữa,  cũng chỉ yêu mỗi Hứa Tiếu Tiếu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tieu-tieu-vat-trong-tay/chap-5.html.]
 
"Cô   sống nữa  ? Được.  cho cô toại nguyện!"
 
Đường Vi mở to mắt, nước mắt lăn như mưa, mặt đỏ bừng vì nghẹt thở. Cô  dần dần  còn sức giãy dụa nữa.
Có  bước lên can ngăn: "Tống , đây là bệnh viện. Bị   thấy thì   ."
 
Tống Thác hít một  thật sâu, từ từ buông tay.
 
Đường Vi như một đống bùn nhão,  phịch xuống sàn nhà, gần như   nổi lời nào, chỉ  nắm chặt lấy ống quần ,  sức lắc đầu.
 
Một  lén liếc  Đường Vi,  cúi đầu hỏi Tống Thác: "Tống , tiếp theo nên xử lý thế nào ạ?"
 
Tống Thác nở nụ  lạnh, trong mắt   lấy một tia ấm áp. Anh liếc   nọ, hỏi ngược : "Cô  giế* con , suýt nữa giế* c.h.ế.t vợ . Cậu  xem, nên xử lý thế nào?"
 
Người  liếc  phòng bệnh, nhỏ giọng : "Hay là… đợi chị dâu khỏi bệnh , xử lý   thì để chị  quyết định?"
 
Tống Thác rút điếu thuốc, ngậm  miệng,  đáp, coi như ngầm đồng ý.
 
Trạm Én Đêm
 hiểu  rõ… Anh vốn  nỡ để Đường Vi chế* thật.
 
Tình yêu điên cuồng thời tuổi trẻ, một khi khắc sâu  tim, thì cả đời cũng  phai.
 
Chỉ là… may mắn …    còn bận tâm đến điều đó nữa.
10.
 
Sau vụ việc xảy , mỗi ngày Tống Thác đều ở bên   rời nửa bước. Anh nâng niu  như sợ vỡ, đặt nơi đầu môi như sợ tan.
 
 vẫn  đủ.
 
Thứ  thật sự ,  vẫn  cho .
 
  thể mở miệng đòi hỏi, bởi nếu quá nhiều, Tống Thác sẽ bắt đầu nghi ngờ.
 
 cần   ngừng kích thích , khiến  tức giận, khiến  ghen tuông, khiến  vì  mà đánh mất lý trí.
 
Để  ngoan ngoãn,  theo lời .
 
Một buổi sáng bình thường như bao ngày,  quyết định rời khỏi Tống Thác.
 
Anh   xong bữa sáng, bưng sữa lên lầu, định dỗ  thức dậy thì thấy   thu dọn xong hành lý.
 
Nụ   mặt  ngay lập tức đông cứng . Anh cố nén cơn giận, hỏi   ý gì.
 
 tháo chiếc nhẫn kim cương mà Tống Thác  vất vả tìm    khi  Đường Vi ném mất, đặt lên bàn. Khẽ : “Không  gì cả. Chỉ là…    nữa, cũng   kết hôn nữa.”
 
Tống Thác như    trò đùa buồn  nào đó, nhếch môi lạnh lùng, đưa ly sữa lên  mặt ,  lệnh: “Uống .”
 
Tay còn   đưa lên, bóp nhẹ  gáy ,  gằn: “Anh  thích một câu : Vợ chồng đầu giường cãi , cuối giường  hòa.”
 
“Tiếu Tiếu, em  ngoan ngoãn một chút, đừng luôn miệng  mấy lời chọc giận . Nếu ,  sẽ  nhịn  mà  giày vò em  lúc em đau lòng nhất.”