"Tên là Minh Châu."
Không  tại , cái tên   khiến lòng  run lên,  gật đầu loạn xạ,  tranh thủ thời gian  tìm .
  dáng vẻ của cô ,   bay về, tạo  một trận gió 'ù ù', thổi bay tấm bảng của  phụ nữ lớn tuổi , bà   lẽ  kiệt sức ,  thổi  nhẹ nhàng.
Bà  vội vàng định nhặt lên,   tạo  một làn gió thổi đến tai bà , thổi bay những giọt mồ hôi.
"Em định  gì?"
Nữ quỷ lớn tiếng quát, lao tới túm lấy tay .
 miễn cưỡng nặn  một nụ  với cô : "Chị cũng    cứ mãi tìm chị đúng , sống   sống c.h.ế.t thế  hành hạ  lắm."
Cô  há miệng nhưng   gì.
 tạo  một làn gió, thổi tấm bảng đến bên cạnh cột điện,  phụ nữ  cũng vội vàng  tới.
Một lát ,   thấy  đành lòng  đỡ bà , nhưng bà  loạng choạng  phịch xuống đất, ôm chặt tấm bảng,  những chữ  cột điện mà bật  nức nở.
Trên đó  "Mẹ ơi, con ."
" từng đợi  ở đây, bà  sang đường mua đồ ăn cho ,    đầu  thì    bắt  mất ."
Cô   bên cạnh  phụ nữ đó, giọng  khàn đặc.
"  bao giờ trách bà  nhưng bà   tự trách  nửa đời  ."
 siết chặt nắm tay, hỏi cô  về nơi mà dòng họ "Trần" sinh sống.
      đúng , chỉ  thể hỏi theo tình hình trong làng, làng xóm thì thường sống theo họ.
Hy vọng  cũng ở đó.
Lần    may mắn như ,   đúng hơn là bất hạnh,    thấy bất kỳ ai tìm   tìm con, cũng   thấy Quỷ sai nữa.
Mặt trời mọc  lặn, trăng thì lúc ẩn lúc hiện  mây,    tâm trạng để ngắm, đương nhiên cũng chẳng thấy nó sáng trong gì.
Cơn đau   ngày càng khó chịu,  nghiến răng bay đến nơi ghi chữ "Trần Gia Loan"  ngày thứ năm  khi chết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tim-me/chuong-5.html.]
Ở đó cao ốc san sát,   đập nước  ruộng lúa, càng   những cây chè phiền phức.
Giá như  sống ở đây thì   mấy, chắc chắn sẽ  hạnh phúc.
 nhẹ nhàng bay, sợ  chim chóc giật  khiến  dân thấy ồn ào, chắc chắn sẽ    phiền lòng.
 xuyên qua từng tòa nhà, như bay giữa núi để tìm dấu vết của  và cả viên minh châu của Quỷ  nữa.
 bay lên bay xuống, bay tới bay lui, bay đến mức đầu óc  cuồng   nhà của những  đó xem ai  con gái, ai  con gái trạc tuổi , ai trông như  mất con gái.
 tìm mệt quá, khó quá.
Người ban ngày ở nhà thì ban đêm   ngoài,  ban ngày  ở nhà thì ban đêm từng  một  về.
 sợ bỏ sót, cứ liên tục bay qua bay .
Thấy cửa mở   về là   bay tới, từ vầng trăng khuyết bán nguyệt bay đến lúc trăng tròn như cái đĩa.
Sau   tìm khắp nơi, bèn nán  ở khu vực   các tòa nhà, xem   mới   cũ nào .
  đợi hai ngày nữa xem ,   thể bỏ lỡ thêm cơ hội nào nữa.
Và  thật sự  đợi .
Ngày thứ sáu  khi biến thành ma, ánh trăng từ  trời rọi xuống, sáng bừng đến lạ thường,   thấy   khi   nhắc đến tên của .
"Trần Hành  cũng hơn nửa tháng  nhỉ, liệu  kết quả gì ?"
"Ai mà  , chẳng  là mất một đứa con gái thôi , đẻ thêm đứa nữa là xong chứ gì, vì con gái mà ly hôn cả con trai cũng  cần, bây giờ còn chạy đến cái núi đó để tìm ."
" , thoắt cái  mười bảy năm trôi qua , cái núi lớn như , tìm   thì chắc cũng  thành vợ   ."
"Nói  chừng con cái cũng   gọi  , con bé đó  khi còn thoáng hơn cô   chứ, haha."
"Ôi dào, cố chấp  gì, sớm tìm một  đàn ông mà sống thì    thứ đều    cần  khổ sở thế ."
"Đồ quỷ sứ nhà bà, gầy thế thì đẻ   mà ai thèm chứ."