Nỗi đau  khi c.h.ế.t ùa về, trở nên nặng trĩu, chân què khiến   thể thổi gió  nữa.
 may mắn là  là ma,   thể ôm một chân mà "bay" lộn xộn theo .
 bay  , sẽ    khen ngợi ; nhưng   bỏ cuộc,   dũng cảm như .
Chúng  cứ thế tiến gần đến nhà bà Sáu Khờ ở đầu thôn.
Nhà bà  hẻo lánh nhất, trong nhà  chẳng còn ai từ lâu.
Ngày xưa còn  bà , con trai bà  và mấy ông chú ngày nào cũng đến ngủ với bà , mấy ông chú đó ngày nào cũng khác , mang cho bà  một bát cháo loãng  cứ thế xông  nhà.
Trước khi  c.h.ế.t thì con trai bà   c.h.ế.t ,  vớt lên từ nhà xí khô.
Mọi   là bệnh điên của bà  tái phát, tự tay dùng d.a.o chặt  đá .
Sau   đồn Bà Sáu Khờ  bệnh lây, mấy ông chú cũng  đến nữa.
Thế là bà  bắt đầu lang thang đây đó, gặm lá cây  núi để lấp bụng,  nhặt  nhiều quả thì cũng sẽ chia cho bà , vì bà  nhận   khá nhiều chữ.
Hồi đó     chữ để  gì, chỉ là thấy em trai   chữ  khen ngợi thì ghen tị, nghĩ bụng  cũng nên học.
"Bà đó  con gái bà ở , bà cứ ở  đây hỏi bà  , để   ,  chịu khổ đủ ."
Dòng suy nghĩ chợt  kéo về,   dì     hung dữ đẩy   về phía nhà bà Sáu Khờ.
Mẹ ngốc!
Người  gầy gò hơn cả bắp ngô  bóc vỏ  đẩy lảo đảo, ngã thẳng  nhà bà Sáu Khờ.
Thân hình mỏng manh của  lay động trong gió lạnh, m.á.u nhanh chóng thấm  từng mảng lớn  chân, mắt cá chân nhô   đá vấp một cái là rách toạc cả lớp da.
Mẹ ơi!
  lắm  hét lên để   thấy,   lắm  ôm ,  lắm   thể thổi một làn gió ấm áp  vết thương của  mà : "Đừng sợ,  đau ."
    ,  chỉ  thể    đau đớn loạng choạng trốn  nhà bà Sáu Khờ.
Mà dì nhà họ Lý  chạy xa  hề  đầu .
Tại  dì  tính  đối xử với  như ?
Đường ở đây  nhất định  quen!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tim-me/chuong-8.html.]
 đau lòng rơi lệ, nhưng chẳng  cách nào.
May mắn  Bà Sáu Khờ   .
Bà  cau mày, vặn vặn chiếc đèn pin  va đập, ánh sáng yếu ớt chiếu lên  .
 mới thấy khuôn mặt  cũng  rạch  ít vết, quần áo   bẩn thỉu rách nát,  đó còn dính cành lá cây chè.
Ánh lửa đuổi theo chiếu sáng con đường cách đó  xa, Bà Sáu Khờ ấn vài cái tắt đèn pin, một tay kéo   trong.
 cũng theo .
"Cô từ ngoài đến, cô đưa con bé Minh Châu đến đây ?"
Bà Sáu Khờ khàn giọng   ngoài qua cửa sổ, dì  chạy trốn  ngã xuống vách núi.
Một chân què của dì   ngọn đuốc con trai lão thôn trưởng ném trúng, ánh lửa chiếu sáng ống quần dính đầy m.á.u và mặt đất.
Dì    đầu , hung hăng ném ngọn đuốc     đám đông.
Sức lực của dì   lớn, nhưng ném cực kỳ mạnh, như  bùng phát  bộ sức lực tích trữ bao nhiêu năm qua.
Ngọn đuốc nhảy nhót giữa đám đông,   né tránh,   dùng đuốc để gạt , nhưng cuối cùng ngọn đuốc vẫn rơi trúng đỉnh đầu chồng dì .
  thấy một đám  gào thét thảm thiết đến chói tai, cũng  thấy dì  nở một nụ  sảng khoái mãn nguyện,  đó, dì   chút do dự lao  xuống vách núi phía .
Đây là  đầu tiên  thấy dì  .
 cũng là  đầu tiên  dì  tên là Minh Châu…
Mẹ  đang  cũng kinh hãi.
Mẹ  ôm miệng bật : " vốn  đưa cô  thoát khỏi đây, nơi   nên là nơi chôn vùi cô ."
Bà Sáu Khờ  về hướng Minh Châu rơi xuống  lâu, bà  gật đầu với .
"Cô  đương nhiên  nên."
Dân làng chửi bới ném đuốc xuống núi,   ùn ùn chạy về, cửa sổ   che kín mít.
Bà Sáu Khờ dò dẫm  lên chiếc giường gỗ cứng, chiếc quạt mo lớn phe phẩy lúc  lúc : "Năm đó chạy mất một chân, bây giờ còn dám chạy."
Mẹ  định phản bác, nhưng   bà  tiếp tục : "Cô tìm đến đây bằng cách nào   quan tâm, nên  thì cứ  , hai ngày nay cảnh sát nhiều, họ tưởng cô c.h.ế.t  sẽ  tìm mãi , cô lát nữa hãy ."