Rầm!
Mẹ  quỳ xuống  mặt bà Sáu Khờ, bà  lắc đầu nguầy nguậy.
"Dì, con   giấu dì, con gái con mất tích mười bảy năm , tròn mười bảy năm ."
"Mười bảy năm  con ngày đêm tìm kiếm, từng  lừa bởi các tổ chức từ thiện trá hình,  bắt  ổ đa cấp để tẩy não, tiền bạc lẫn mạng sống, những gì  thể tiêu, nên tiêu đều  tiêu hết, tìm kiếm qua hàng chục thành phố."
"Lần   khi đến con cũng  tự tin, cũng chỉ  đồn ở đây  bán .  giữa đường con   thấy cái ."
Mẹ  lấy  một tờ thông báo của cảnh sát  in ,  đường quốc lộ Xà Sơn  bắt giữ băng nhóm buôn bán trẻ em, giải cứu hàng trăm trẻ em.
Mẹ  dùng tờ giấy đen trắng đó chà lên mặt, đôi mắt khô khốc  chằm chằm,  bi thương  với bà Sáu Khờ: "Con  thấy cái ,  cảm thấy con gái con cũng ở đây. Tim con đập  nhảy  ngoài, hàng nghìn hàng vạn tiếng  trong lòng bảo con gái con chính là ở đây."
Mẹ  quỳ lết đến  mặt bà Sáu Khờ, định nắm lấy tay bà  nhưng   hất : "Dì, dù chỉ còn một chút hy vọng con cũng   thấy con gái ."
"Con cũng  Minh Châu và những  như cô   giải thoát."
 quỳ  đất  thút thít theo ,   thổi một làn gió khiến họ dễ chịu,   thổi một làn gió mát khiến họ mặc thêm áo.
   thể thổi gió  nữa, cơn đau sâu tận xương tủy nhấn chìm ,  cũng giống như linh hồn nữ  gặp  đây, trở thành một   tìm thấy .
Minh Châu mà Quỷ  vất vả lắm mới tìm  cũng biến thành ma …
Bà Sáu Khờ thở dài một : "Con gái cô    trán  vết bớt đỏ, giống như lá khoai lang ?"
Mẹ  vội vàng ngẩng đầu lên, mắt sáng ngời.
Bà   mặt  : "Cô  . Con gái cô    một bước ."
     vượt qua những ngọn núi trùng điệp như thế nào để tìm  ngôi làng, nhưng   cùng   thất thần  qua những ngọn núi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tim-me/chuong-9.html.]
Mẹ  cứng nhắc vung cành cây đập rụng những quả lê cao tít, còn thành thạo hơn cả .
Nước mắt  rơi xuống, miệng  cắn quả lê   kịp ăn, nhưng trông  giống như một cỗ máy xay thịt đang gặm sống.
Từng bước từng bước trèo qua, trèo lên một ngọn núi, trèo xuống một ngọn núi, giống như lính truyền tin trong phim truyền hình.
 nhớ  cuộc trò chuyện của  và Bà Sáu Khờ  khi họ rời .
Mẹ  như mất hồn, lập tức mềm nhũn , bà Sáu Khờ chỉ  với : "Con gái cô  ,  hiểu chuyện,  tháo vát."
 bất ngờ khi bà Sáu Khờ khen ,  nghĩ   cho quả đúng là đúng ,  chờ  khen ngợi .
   thấy   mím chặt môi, nhắm mắt  : "Con chỉ  con bé khỏe mạnh bình an."
Tóc bạc phơ của   giống như cỏ khô, những nếp nhăn chảy dài  làn da chỉ còn xương, cũng giống như một con ma.
Hóa    thật sự  cần gì cả cũng sẽ yêu thương .
 buồn bã  từ ma biến thành .
"Những  đến đây, đều  vô duyên với những con chữ ."
Bà Sáu Khờ thở dài, đặt quạt xuống: "Rất nhiều  thậm chí còn   mộ phần, Minh Châu    đầu tiên, con gái cô cũng    nhỏ nhất."
Mẹ  lắc đầu, vịn tường  dậy: "Vậy thì con sẽ  cho họ  mộ phần."
Giọng   vang dội, mạnh mẽ,   như một chiến binh cầm cờ: "Ngôi làng   dùng  điện thoại, bây giờ con   bằng chứng , con sẽ xuống núi, con sẽ  ngoài núi tìm  đến cứu dì và  ."
Bà Sáu Khờ     lâu, chỉ khi   đẩy cửa  , bà  mới khàn giọng  bằng âm lượng mà     thấy: "Cuộc đời mười mấy, mấy chục năm… chỉ  mộ phần thì   …"