“Giang Diệp Thanh suốt ngày múa thương luyện kiếm, tiểu Hầu gia phong nhã như thế   thể thật lòng yêu một nữ tử thô lỗ?”
“Theo  thấy, nữ nhân vẫn nên dịu dàng một chút mới khiến lang quân  ý.”
Từng lời, từng chữ, như kim nhọn đ.â.m thẳng  tim .
Thược Dược – tỳ nữ  cận – tức giận định lên tiếng,  liền ngăn .
Vừa xoay  định rời , liền  thấy Thẩm Ngộ Lan nhẹ tay dìu Giang Cẩn Yên xuống xe ngựa.
Ánh mắt ôn nhu ,  từng nghĩ cả đời   chỉ dành cho .
Giang Cẩn Yên từ xa  gọi, khi tới gần  cố tỏ vẻ đáng thương:
“Thanh tỷ,   tỷ giận , nên  chịu gặp mặt.  ca ca vẫn luôn  tỷ trong lòng, chỉ là thấy  đáng thương, nên  giúp đỡ  thôi. Nếu tỷ giận, đ.á.n.h mắng  cũng , chỉ xin đừng vì  mà trách ca ca.”
Tiếng nàng   dứt,   đường đều dừng ,   chằm chằm.
Thẩm Ngộ Lan tiến lên, ôm Giang Cẩn Yên đang rưng rưng nước mắt, lạnh giọng :
“Đủ , Diệp Thanh! Ta  nàng còn oán giận, nhưng nàng là đích nữ Tướng quân phủ,  gì mà chẳng ?
Còn Yên nhi chỉ là nghĩa nữ, ngoài   chẳng ai  chỗ dựa. Nàng  chỉ  một danh phận chính thê,  gì sai?”
“Ngày  nếu nàng gả  phủ, chỉ cần  giữ phận,  lấn lướt chủ mẫu, Hầu phủ ắt sẽ  bạc đãi. Ta cũng sẽ hết lòng thương yêu nàng.”
Ta  , trong lòng chỉ còn  sự trống rỗng đến lạnh buốt.
Người từng  sẽ cùng  đầu bạc, nay  dùng giọng điệu  mà bảo hộ một kẻ khác.
“Ta, Giang Diệp Thanh, cùng  một  sính lễ, hai  mai mối, xin Hầu gia cân nhắc lời .
Chuyện hôn sự của , tự  trưởng bối trong nhà định đoạt,  phiền hai vị quan tâm.”
Ta xoay  định , Giang Cẩn Yên bỗng chạy lên, quỳ sụp  mặt , nghẹn ngào:
“Cầu xin tỷ tỷ đừng như , đều là  của . Muội xin trả trâm  cho tỷ, chỉ mong tỷ rộng lòng thương xót mà để   chén cơm ăn. Muội thật tâm ái mộ ca ca.”
Ta khựng  khi thấy thứ trong tay nàng  — một cây trâm ngọc.
Kiểu dáng , chính là  cùng Thẩm Ngộ Lan vẽ   . Hắn từng  sẽ dùng ngọc quý nhất thiên hạ để chế thành trâm, tặng riêng .
Giờ đây, trâm  thành, nhưng  cài  đầu  khác.
Nàng  xứng ?
Ngón tay  run lên khi nhận lấy trâm. Cảm giác lạnh lẽo từ ngọc truyền  lòng bàn tay, như chính sự bạc tình của .
Thẩm Ngộ Lan cau mày:
“Diệp Thanh,  nàng hẹp hòi đến ? Chỉ là một cây trâm, cũng  so đo với Yên nhi?”
“Yên nhi, đừng . Nếu nàng thích,    sẽ tự tay  cho nàng thêm mấy cây nữa.”
Ta bật  khẽ, nụ  đứt đoạn, chua chát.
Thì , tình yêu… cũng  thể nhạt phai đến thế ?
Ta nâng tay, ném mạnh cây trâm xuống đất. Một tiếng “choang” vang lên, ngọc vỡ tan thành trăm mảnh.
“Giang Diệp Thanh chúc Hầu gia cùng Hầu phu nhân đầu bạc răng long, ân ái suốt đời.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tin-vat-phuong-long/chuong-2-dao-lam-doan-tuyet.html.]
Ta  xong, vẫn giữ dáng đoan trang mà xoay  rời .
Sau lưng, giọng  dịu dàng của  vang lên,  như d.a.o cứa  tim:
“Yên nhi đừng sợ, nàng    chiều hư ,  chút tính khí. Sau ,  sẽ bảo hộ nàng.”
Câu  cuối cùng ,  g.i.ế.c c.h.ế.t phần tàn dư cuối cùng trong lòng .
Lúc nước mắt rơi xuống,  mới , thứ đau nhất  đời —    phản bội, mà là  kẻ từng yêu  hết lòng, dịu dàng với  khác.
Nam nhân từng thề sẽ để  bảo vệ cả đời, nay   đầu  bảo hộ một nữ nhân khác.
Ta ngẩng đầu  lên bầu trời, lệ nơi khóe mắt chảy xuống cổ áo, lạnh buốt thấu tim.
Thôi thế .
Mười năm tình nghĩa.
Mười năm đồng hành.
Chung quy vẫn chẳng bằng một Giang Cẩn Yên.
Thẩm Ngộ Lan, từ nay về  —   còn yêu ngươi nữa.
Không bao giờ nữa.
Nghĩ  nghĩ , nếu  quyết đoạn tuyệt, thì những tàn tích còn sót  của quá khứ,  cũng  tự tay xóa sạch.
Ta cưỡi ngựa rời thành, đến ngọn núi mà năm xưa Thẩm Ngộ Lan mua riêng cho .
Trên  thưa thớt  mười gốc đào — tượng trưng cho mười năm tình cảm giữa  và .
Năm  tám tuổi, thích ăn đào mà  đang  răng, chẳng c.ắ.n nổi, giận  suốt mấy ngày.
Hắn liền mua ngọn núi , nắm tay  thề: “Sẽ trồng khắp núi  là đào cho , để  ăn cả đời  hết.”
Năm đó, chúng  cùng  trồng ba gốc đào đầu tiên.
Hắn dùng tay lấm bùn nắn mặt ,  :
“Thanh nhi, năm nay là năm thứ ba chúng  quen . Sau  nơi  đầy hoa,  sẽ dựng nhà gỗ,  xích đu, mỗi năm cùng  ngắm trăng, ăn đào. Được chăng?”
Giờ đây, núi vẫn còn, đào vẫn còn — chỉ là  trồng đào  chẳng còn ở bên  nữa.
Mười năm trôi qua, cây non khi xưa  thành tán lớn che nắng, rợp cả triền núi.
Hôm nay,   tự tay chấm dứt tất cả.
Ta bảo  hầu đổ dầu tùng lên gốc cây, chuẩn  phóng hỏa.
Thược Dược chỉ xuống chân núi, khẽ hốt hoảng:
“Tiểu thư… là Thẩm Hầu gia và nhị tiểu thư!”
Ta ngẩng đầu.
nguyenhong
Thấy  đang nhẹ tay phủi vụn bánh  váy Giang Cẩn Yên,  còn cúi đầu hôn lên môi nàng .
Giang Cẩn Yên bắt gặp ánh mắt , liền cong môi ném tới một cái  khiêu khích, hai tay vòng qua cổ , môi kề môi, triền miên chẳng rời.