Ta thu ánh mắt,   một lời. Chỉ lạnh lùng ném đuốc lửa  rừng đào.
Ngọn lửa bùng lên dữ dội, phản chiếu khuôn mặt  đỏ rực — như chính  đầu  đỏ mặt khi  :
“Từ nay về , ngươi là  của  . Ai dám ức hiếp ngươi,  sẽ khiến kẻ đó gấp mười  trả giá.”
Ta lấy  mười cây trâm hoa đào mà  từng tạc tặng,  ngọn lửa nuốt dần cả ký ức.
Ta vẫn nhớ rõ năm , đầu hạ nắng chang chang,  khắc trâm đến rớm m.á.u tay,   :
“Nghe  trâm đào trừ tà hộ mệnh, chỉ mong Giang Diệp Thanh mỗi năm mỗi tháng đều bình an.”
Lúc ,   từng cảm động đến rơi lệ.
Giờ nhớ , chỉ thấy chua xót, ngu ngốc, nực .
Tiếng vó ngựa vang lên dồn dập.
“Thanh tỷ!” — giọng Giang Cẩn Yên vang lên, thánh thót như chuông.
“Tỷ   đốt rừng đào? Đây là do ca ca tự tay trồng cho tỷ mà! Sao  thể phũ phàng như  chứ?”
Thẩm Ngộ Lan trông thấy cây trâm trong tay , liền vội buông nàng , bước đến, giọng đầy bất bình:
“Giang Diệp Thanh, nàng  náo loạn gì nữa? Nếu   Yên nhi ,  cũng chẳng tin nổi nàng  đốt cả rừng đào .”
“Ta   sẽ lấy nàng  quý , tuyệt  để nàng tiến cung tuyển tú. Nàng còn   nữa? Sao  thể hiểu chuyện một chút?”
Nghe   như ban ân,  bật .
Tiếng  dội  trong lửa, vang lên chát chúa, chua chát đến thấu tim.
Ta, Giang Diệp Thanh, từ khi nào  hạ    cho ?
Mười năm , hóa  chỉ là một trò .
“Ta c.h.ế.t cũng    cho ngươi. Tình nghĩa giữa  và ngươi, từ nay như rừng đào  — cháy sạch, tro tàn cũng chẳng còn.”
Ta ném mạnh cây trâm cuối cùng  lửa.
Giang Cẩn Yên thất thanh lao ,  nhặt .
Thẩm Ngộ Lan vội ôm nàng , song cánh tay nàng  bỏng rát, phồng rộp.
“Thanh tỷ…” — nàng  rơi lệ, run run  —
“Vì  tỷ  cố chấp như ? Muội   sẽ  tranh giành với tỷ mà…”
Ta  nàng, giọng lạnh như sắt:
“Cút. Thứ  vứt , ch.ó cũng  thèm nhặt.”
nguyenhong
Thẩm Ngộ Lan giật , ánh mắt đầy kinh ngạc lẫn phẫn nộ.
“Thô lỗ, hạ tiện như  —   xứng  Hầu phủ phu nhân? Không chịu  phủ  ,  xem ai còn  cưới một nữ nhân mang tai tiếng như ngươi!”
Dứt lời,  bế Giang Cẩn Yên rời , để    giữa rừng đào cháy đỏ rực.
Ngọn lửa phản chiếu đôi mắt , rực lên như máu.
Thì ,  cũng  —   mang tiếng .
Và  chính là  đầu tiên khiến  mang tiếng đó.
Chỉ khi ngọn lửa cuối cùng trong đào lâm tắt hẳn,  mới xoay  rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tin-vat-phuong-long/chuong-3-hon-ky-trung-phung.html.]
Suốt nhiều ngày liền,  tự giam  trong khuê phòng, sáng luyện kiếm, mệt thì nghỉ, đói thì ăn, chẳng còn để tâm đến thế sự bên ngoài.
Ngày tuyển tú gần kề, nương vì chuyện hôn sự của  mà tóc  bạc  quá nửa.
Mãi đến khi thánh chỉ ban hôn từ hoàng cung  đưa tới, bà mới  thể yên lòng đôi chút.
“Chỉ là vị Nhiếp Chính Vương  ngày ngày đeo mặt nạ,   dung mạo thực  thế nào.”
Bộ dạng  tấm mặt nạ ,  từng thấy qua.
Hôm đó, khi chân Thẩm Ngộ Lan còn  rời khỏi đào lâm, một nam tử khác  bước đến.
Hắn hỏi : “Có thấy tiếc ?”
Ta  đầu    — dung nhan tuấn mỹ đến mức khiến cả gió xuân dừng , khẽ mỉm  đáp:
“Nếu bên cạnh  một vị công tử tuấn mỹ như   bạn,  tiếc gì nữa?”
Hắn bật , giọng trầm thấp: “Được,  thỏa nguyện cho nàng.  tới lúc đó, đừng    hối hận.”
Ta  nụ    chao lòng, đáp khẽ: “Không hối hận.”
Chỉ là… khi    ,  đó chính là Nhiếp Chính Vương đương triều.
Nhìn ngày thành hôn  ghi trong thánh chỉ —  trùng khớp với hôn kỳ của Thẩm Ngộ Lan — khóe môi  khẽ nhếch.
Ta dặn nương cất kỹ thánh chỉ, chớ để  khác  .
Trước ngày thành , cả phủ Giang treo đầy hồng lụa.
Thẩm Ngộ Lan lén trèo tường  phủ, bắt gặp  đang vá áo nam nhân, tưởng rằng đó là áo  khâu cho .
Sắc mặt  dịu , giọng nhẹ :
“Đợi qua lễ thành  ngày mai,  sẽ tìm cách đón nàng  phủ. Nàng cứ an tâm chờ ở đây.”
Hắn    quên, quanh   là dải hỉ lụa đỏ rực?
Ta ngẩng đầu,   mỉm : “Được thôi.”
Hắn tưởng   nguôi giận, để  món vịt   thích nhất  vội vã rời .
Ta phân phó Thanh nhi mang vịt  đem cho ch.ó ăn, mắt chẳng buồn ngẩng, tiếp tục khâu áo.
Cái tên Nhiếp Chính Vương c.h.ế.t tiệt ,  bắt  tự tay khâu cho  một chiếc trung y để cảm tạ ân cứu mạng.
Đáng ghét!
Sáng hôm ,   kéo dậy thật sớm để chải chuốt trang điểm.
Tiếng chiêng trống ngoài cổng vang dội,   phủ lên khăn hồng, lặng lẽ chờ phu quân tương lai đến đón dâu.
Nhiếp Chính Vương bế   khỏi phủ Giang.
Khi sắp bước lên kiệu hoa,  đúng lúc gặp đoàn nghênh hôn của Thẩm Ngộ Lan.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, vén nhẹ khăn hồng, để lộ khuôn mặt .
Thẩm Ngộ Lan giật  đến ngã ngựa, vội  chắn  kiệu hoa, thanh âm run rẩy:
“Diệp Thanh, nàng  ? Không   sẽ chờ  ?”
Cố Tiêu khẽ hất chân đá  sang một bên, giọng lạnh lùng:
“Tiểu Hầu gia cẩn ngôn. Đừng nhận lầm . Đây là Vương phi của bổn vương.”
Sắc mặt  tức thì trắng bệch, cổ họng nghẹn , phun  một ngụm máu tươi.