Đến lúc ,  mới  —   phong Vương phi hôm nay chính là Giang Diệp Thanh,    phụ.
Hắn gạt tay tùy tùng, loạng choạng bước tới, ánh mắt đỏ vằn, giọng khàn như vỡ nát:
“Diệp Thanh… nàng thật sự  cần  nữa ?”
Ta khẽ mím môi, bình thản buông khăn hỉ xuống  nữa, khẽ  với Cố Tiêu:
“Vương gia, đừng để lỡ giờ lành.”
Hắn vẫn  ngăn kiệu, nhưng  hộ vệ của Nhiếp Chính Vương khống chế, ném  giữa sân phủ Giang.
“Phu nhân của tiểu Hầu gia đang đợi bên . Đừng  trễ lễ cưới.”
Kiệu hoa dần khuất  màn khói pháo hồng.
Ta vẫn  thấy tiếng gào đứt quãng phía :
“Diệp Thanh… là  sai …”
Sau khi bái đường xong xuôi,   đưa  động phòng.
Ngồi  hỉ sàng, lòng  phức tạp  yên.
Những lời đồn về Nhiếp Chính Vương khiến  thoáng lo sợ.
Chẳng bao lâu, một đôi hắc ủng dừng   mặt .
Cố Tiêu vén khăn hỉ, cùng  uống rượu hợp cẩn, ánh mắt cong lên mang theo ý .
“Chúc mừng tân nương,”  cúi đầu  bên tai , “từ nay về , ngày ngày đều  mỹ nhân như  bầu bạn.”
Ta đỏ mặt, nhớ  câu  đùa năm nào  tán đào, chỉ  vội  mặt .
Ánh nến lay động, bóng hai  chập chờn hòa   —
nguyenhong
đêm tân hôn ,  là kết thúc,  là khởi đầu cho một mối nhân duyên chẳng ai ngờ tới.
Tay  lặng lẽ siết chặt quyển sách nhỏ nương lén đưa  khi xuất giá, mặt đỏ cúi đầu.
Ta ngỡ  định cùng  viên phòng.
Nào ngờ,  kéo tay  đến bên bàn tròn:
“Hôn lễ rườm rà, tất  đói . Trước tiên ăn chút gì lót bụng .”
“Hửm? Sao mặt nàng đỏ ?”
Ta hoảng hốt,  giữ chắc sách trong tay, quyển sách rơi xuống đất.
Trước khi  kịp ngăn,   cúi  nhặt lên — và thấy rõ nội dung bên trong.
Ánh mắt  khẽ cong, giọng điệu mang theo ý :
“Thì  nương tử là  ăn .”
Ta ngẩn , suýt đ.á.n.h rơi cả đôi đũa trong tay.
Hắn thản nhiên gấp sách , múc cho  một bát canh nóng:
“Xuân tiêu khổ đoản, nương tử hãy uống canh , ăn thêm chút gì mới  sức.”
Lúc cúi đầu múc canh,  thấy nơi vành tai  cũng thoáng ửng đỏ.
Ta  ngay  cũng chẳng bình tĩnh hơn  là bao.
Đường đường là Nhiếp Chính Vương đương triều, đối với thê tử  ôn nhu đến thế — quả thực chẳng giống lời đồn  lãnh khốc vô tình.
Ta len lén liếc  quyển sách trong lòng, nghĩ thầm:
Chẳng  lát nữa   thật sự dùng đến …
Cố Tiêu bắt gặp ánh mắt , mỉm   nhỏ:
“Nương tử đừng vội. Đêm nay, bổn vương là của nàng. Chút nữa, nàng  thể đích  kiểm nghiệm một phen.”
Ta đỏ mặt tía tai, cúi đầu ăn sạch món  gắp, canh  múc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tin-vat-phuong-long/chuong-4-mong-xuan-va-loi-don.html.]
“Ăn no ?”
Hắn hỏi, giọng trầm mà dịu.
Ta gật đầu.
Ngay khoảnh khắc ,  bế  lên,  thở nóng bỏng khẽ phả bên tai:
“ vi phu… vẫn còn đói.”
Âm thanh , cùng làn  ấm lan dọc cổ, khiến    run rẩy.
Bản năng khiến  vòng tay ôm lấy cổ , chẳng  từ khi nào   đặt xuống hỉ sàng.
Ánh nến đỏ hồng lay động, y phục rơi rụng, màn gấm rủ xuống —
một đêm xuân sắc, triền miên mộng mị.
Sáng hôm , khi  xoa thắt lưng tỉnh dậy, Cố Tiêu   triều.
Tỳ nữ  tiếng động liền bước , cung kính :
“Nhiếp Chính Vương dặn, nương tử đêm qua vất vả, hãy nghỉ ngơi thật .”
Ta nghẹn lời —   quả nhiên    hổ là gì.
Cố Tiêu vốn là cô nhi,   cha ,   thê ,  cũng chẳng  kiêng dè ai.
Thế nên cứ thế mà  thêm đến khi ánh dương chiếu rọi.
Tân nương ngày đầu  phủ mà hành xử như , nếu nương , chắc sẽ lải nhải suốt mấy canh giờ.
Cố Tiêu trở về lúc trưa, mang theo món vịt   thích nhất.
“Hôm qua nàng vất vả, đây là phần thưởng.”
Ta khẽ  nhận lấy, trong lòng  nghĩ —   thật giảo hoạt.
Chưa cưới  tra rõ  từng tấc, ngay cả khẩu vị cũng nắm rõ ràng.
Hắn chờ  ăn xong mới lấy  một tờ  đỏ, đặt  mặt :
“Ba ngày  là lễ hồi môn, nàng xem thế   đủ ?”
Ta mở , thấy  sính lễ bên trong nhiều bằng nửa  sính lễ nhà  từng xuất.
“Cái … quá nhiều .”
Hắn tựa cằm  ,  như  , ánh mắt ẩn ẩn ôn tình:
“Đã là thê tử của bổn vương, tự nhiên     hâm mộ.”
Ta  sững sờ —
Cố Tiêu… thật sự yêu  ?
Chuyện …   thể?
Hắn kéo   lòng, giọng trầm thấp nhưng mềm mại đến lạ:
“Ta   cha , càng   ai bên cạnh. Nàng  đến, thì  sống thật ,  Vương phi của , hưởng vinh hoa mà thiên hạ ngưỡng mộ.”
Được  nhất quyền thần thiên hạ đối đãi ôn nhu đến thế, ai mà chẳng động tâm?
Huống hồ   phong hoa tuyệt sắc, ánh mắt mỗi khi   như  sóng ngầm cuộn trào.
Ta cúi đầu, khẽ chạm môi .
Một nụ hôn vụng về, run rẩy, nhưng đủ khiến  cong môi  nhẹ.
Ngày hồi môn, Cố Tiêu vì   cùng  mà  thượng triều sớm.
Thánh thượng long thể bất an, hoàng tử còn thơ ấu, nếu triều sớm thiếu ,  triều ắt  tạm nghỉ.
Vì  khi nghi giá của phủ Nhiếp Chính Vương dừng  cổng phủ Giang, cả kinh thành đều đổ  xem.
Khoảnh khắc  dìu  xuống xe, tiếng xì xào vang dậy trong đám đông:
“Nhiếp Chính Vương vì tiểu thư phủ Giang mà nghỉ triều, trời ơi, sủng đến thế cơ !”