Chương 4
 
 với Chu Nhiên thì  nhiệt tình hết mức.
 
Động tác của Chu Nhiên khựng , lúc  đầu  ánh mắt  dịu  nhiều.
 
Anh  xổm xuống  mặt , nâng chân  đặt lên đùi , cẩn thận thoa thuốc  vết thương.
 
Da  khẽ chạm  chất vải mềm mại của quần tây , tim bất giác đập nhanh.
 
Ở góc độ ,  tuấn mỹ đến vượt mức quy định.
 
Hàng mi dài buông xuống.
 
Đôi môi đầy gợi cảm.
 
Và xương quai xanh mơ hồ lộ   lớp sơ mi  rộng.
 
Một cực phẩm thế  mà  cũng hẹn hò …  đúng là cũng  bản lĩnh thật.
 
Chu Nhiên bôi thuốc xong, còn khẽ thổi một   mới ngẩng đầu.
 
Vừa vặn đối diện ánh mắt đầy sự háo sắc của .
 
Đồng tử  thoáng co , chăm chú .
 
Một lúc lâu, Chu Nhiên mới mất tự nhiên  mặt , nhưng vành tai thì đỏ ửng.
 
 ngứa ngáy trong lòng,  sắc tâm mà  dám hành động.
 
Đang định buột miệng  câu cảm ơn cho bớt gượng.
 
Bỗng thấy giữa hai hàng mày  nhíu chặt, ánh mắt  rời khỏi một chỗ.
 
 theo bản năng  sang.
 
Ngay lập tức lạnh sống lưng, tim như  ngừng đập.
 
Ngoài ban công… đang phơi bộ nội y ít vải đến mức khó tin của .
 
  dám  thẳng  mặt Chu Nhiên.
 
Bầu  khí căng đến mức cả Lạc Điều đang năng động cũng im bặt, mãi đến khi nó lặng , Chu Nhiên mới mở miệng.
 
“Hứa Tư Ngữ, em  đổi nhiều thật.”
 
 khó nhọc mở mí,  .
 
Khí chất Chu Nhiên như lạnh , tĩnh mạch  trán nổi rõ, cứ như đang kìm nén một cơn giận.
 
Anh  dậy, cúi   thẳng  mắt .
 
“Không , cái đó, em…”
 
 chẳng   giải thích thế nào.
 
“Em với  , thật sự là chơi bời quá đà .” Chu Nhiên nghiến răng .
 
 sững .
 
Vội vã vẫy tay: “Không  dùng đến nó ,  đừng hiểu lầm, bộ đồ đó  mới về, em liền chia tay …”
 
 chẳng ăn thua.
 
Nghe   xong, trông Chu Nhiên càng tức giận hơn.
 
Anh đỏ cả mắt,   thêm  nữa  bước  thật nhanh.
 
Cửa đóng mạnh một tiếng.
 
 chống tay lên trán, tuyệt vọng đến cùng cực.
 
Chắc hẳn Chu Nhiên nghĩ  từ đầu đến cuối  từng yêu .
 
Khi còn ở bên ,   từng mua mấy bộ đồ kiểu như  cho .
 
 thì lắc đầu từ chối hết, cứng rắn  chịu mặc.
 
Anh cũng  ép, chỉ lẳng lặng bỏ    đả động gì nữa.
 
Thật   cũng thích mấy thứ .
 
 Chu Nhiên quá giỏi trong  đó,  chẳng thể tưởng tượng hậu quả nếu  chịu mặc cái đó.
 
Có lẽ  sẽ… c.h.ế.t  giường quá mất?
 
Giờ  thấy  tự mua đồ kiểu , chắc  sẽ liên tưởng tới thái độ thuở  của .
 
Thật là giải thích thế nào cũng  xuôi.
 
…
 
Quả nhiên, hôm  Chu Nhiên  đến đón  tan  nữa.
 
 đang định xuống tàu điện ngầm thì điện thoại reo.
 
Là Trần Tư cũng chính là con bạn  “yêu sớm cưới vội” của , gọi tới:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-cu-kho-dut/chuong-4.html.]
 
“Đi nào, uống chút ?”
 
 nhướn mày.
 
Không cần  cũng , chắc  cãi  với chồng.
 
Đến phòng KTV, Trần Tư đang ôm chai rượu tu ừng ực.
 
Cô  vốn  là tửu thần từ hồi cấp ba,  cũng  lo cô sẽ say.
 
  xuống bên cạnh:
 
“Có chuyện gì, kể ?”
 
Hai tiếng ,   uống   cô  trút hết bầu tâm sự.
 
Trần Tư uống xong một ngụm, đôi mắt to tròn long lanh:
 
“Tư Ngữ, kết hôn nhất định  mở to mắt , đừng như tớ, nóng đầu  đăng ký  khổ cả đời!”
 
“Yên tâm, tớ chẳng  mấy ham  trần tục đó .”
 
Men rượu  bốc lên,  ngả  vai Trần Tư, lơ mơ .
 
Trần Tư   một lúc, như  suy nghĩ gì.
 
“Nói  cũng   , Chu Nhiên thật  đối xử với   tệ, hiếm   đàn ông nào  như  . Cậu chia tay với   , bộ  từng hối hận ?”
 
Nhớ tới vẻ mặt u ám của Chu Nhiên hôm nọ,  chỉ  khổ, lắc đầu.
 
Cái lắc đầu  khiến đầu óc vốn choáng váng càng  cuồng.
 
 đổ rạp xuống sofa, nhắm mắt nghỉ.
 
Trần Tư thở dài, tiện tay cầm điện thoại  lên gọi.
 
“Alo, Tạ Hành hả?”
 
Nghe , tim  giật thót.
 
 vội bật dậy định ngăn, nhưng  lên quá gấp,  dày lộn nhào,  nôn khan một tiếng.
 
“ với Tư Ngữ đang ở KTV đây, nó uống say ,  qua đưa nó về .”
 
 lẽ  nên   cho cô    và Tạ Hành  chia tay.
 
Giờ cổ họng nghẹn cứng, chẳng   gì.
 
Điện thoại bật loa ngoài,   rõ tiếng Tạ Hành  nhạt:
 
“Hứa Tư Ngữ   với cô ? Bọn  chia tay .”
 
“Cái gì?” Giọng Trần Tư đầy bất ngờ.
 
“ sớm  nhắc nhở , chia tay  thì đừng  lóc  loạn để cầu xin . Cô  uống rượu say chẳng  là  ép  tới tìm ? Vô ích,   mắc bẫy .”
 
“Anh!” Trần Tư tức đến run, văng tục chửi thẳng:
 
“Ai thèm! Chị em  tự lo ,  còn bày đặt diễn trò. Đồ khốn, cút  cho khuất mắt!”
 
Nói xong cô dập máy cái rụp.
 
Ngay  đó, điện thoại  reo.
 
Tưởng vẫn là Tạ Hành, Trần Tư bấm  liền xả thêm một tràng chửi rủa, chiến lực hùng hồn.
 
Đến khi cô ngừng , đầu dây bên  mới bình tĩnh cất giọng:
 
“Hứa Tư Ngữ đang ở ?”
 
…
 
Hóa  là Chu Nhiên.
 
  mơ màng  sofa,  tiếng Trần Tư  với  vài câu lộn xộn.
 
Hơn mười phút , cửa phòng  đẩy mở.
 
Một bàn tay lướt qua môi , lau vội khóe miệng.
 
Rồi cơ thể   nhấc lên, ôm chặt  một vòng tay ấm áp.
 
 vô thức ôm lấy cổ  đó, siết chặt hơn một chút.
 
Người  dừng  giây lát, cũng ôm  chặt hơn một chút.
 
Khi mở mắt ,     giường nhà .
 
Chu Nhiên  ở mép giường, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
 
Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn tối om,  còn ngái ngủ, cảm thấy cả  lâng lâng.
 
Chợt  thấy , Chu Nhiên  chùng  một chút.
 
“Đã tỉnh  ?”  hỏi.