Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Mưa dầm   xuân qua, trời quang mới  hạ  nồng.
 
Kim Lăng  trải qua mấy trận mưa lớn, trong  khí ẩm ướt mang theo mùi vị mưa núi sắp đến.
 
Sau quốc tang,  thành chìm trong lệnh cấm   kéo dài.
 
Đêm xuống lạnh ngắt như tờ, chỉ  tiếng gió và tiếng hạc kêu,   chập chờn ngủ   thì  tiếng đập cửa ở  lầu đánh thức.
 
Ta ở  lầu lên tiếng: "Ai đấy?"
 
Người  lầu hạ giọng: "Phu nhân, mau chạy!"
 
Là Ôn Nương!
 
Ta gọi hai bà tử, cùng  xuống lầu, chỉ thấy Ôn Nương đang  sấp  cửa, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch: "Vừa    lén Hầu gia  chuyện, tứ hoàng tử tối qua  lên ngôi, thái tử Đông cung cùng thị vệ  tín trốn khỏi hoàng cung, chính là trốn đến khu chợ!"
 
Thấy vẻ mặt hoảng hốt của nàng,  giống như giả vờ,  do dự mở hé cửa một khe nhỏ,  thấy đằng xa lửa sáng rực trời, tiếng  ồn ào.
 
Ôn Nương vội nắm lấy cánh tay : "Phu nhân, mau chạy trốn !"
 
"Hầu gia  hạ lệnh cho quân Vũ Lâm thiêu rụi nơi đây——"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-dam-nhu-cuc/chuong-24.html.]
Lời  dứt,   tận mắt  thấy một mũi tên, mang theo ngọn lửa, lao vun vút tới.
 
Bắn trúng n.g.ự.c nàng.
 
Ta  kịp phản ứng, m-á-u  văng đầy mặt.
 
Ôn Nương ngã  lòng , mắt mở to: "Ta và Kiều Nương... đấu đá cả đời, đến lúc lâm chung mới , những nữ tử như chúng ...chỉ là trò ."
 
"Lúc đầu, chỉ vì một phút tham lam..."
 
"Phu nhân,  hối hận quá..."
 
Chưa kịp  hết lời, Ôn Nương  gục xuống trong lòng .
 
Thấy đôi mắt nàng dần dần tan biến,  nứt mắt hét lên.
 
"Ôn Nương! Ôn Nương!"
 
Ngay  đó, chỉ  tiếng "vèo vèo" vang lên, nhiều mũi tên khác lao tới, mang theo sát khí nồng nặc.
 
Ta lùi   cánh cửa để né tránh, nhưng  thấy phía    đang   lưng ngựa cao,  lệnh b.ắ.n tên...
 
...chính là Cố Cẩn Ngạn.