Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Phong Tranh gì, cả run rẩy. Cổ trùng giải, nhưng cô cảm thấy trống rỗng và tuyệt vọng hơn bao giờ hết.
Trong đầu cô lúc chỉ còn hình ảnh của Doãn Xuyên – bạn trai cũ qua đời.
Cô tựa ghế sofa, ánh mắt m.ô.n.g lung, khẽ thì thầm:
" và Doãn Xuyên quen từ nhỏ, thanh mai trúc mã, gia đình hai bên môn đăng hộ đối. Chúng học chung từ mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, thậm chí đến đại học cũng thi cùng một trường. Đến năm cấp ba, chúng chính thức ở bên . Phụ hai bên đều quen , cũng ủng hộ tình cảm của chúng ."
Mộng Vân Thường
Cô dừng , giọng nghẹn một chút tiếp tục:
"Anh tính tình trầm tĩnh, hướng nội, khi nghiệp thì trở thành giáo viên dạy lịch sử. Anh yêu thích lịch sử, còn thì bận rộn với công việc kinh doanh. Dù , luôn bao dung tính của , luôn chiều chuộng . Anh thích nhất gọi là ‘Tiểu Phong Tranh’..."
Cô cúi đầu, nhạt một tiếng đầy chua xót:
"Khi chúng hai mươi tám tuổi, đính hôn và chuẩn kết hôn. ngờ, lúc đột nhiên cảm thấy cơ thể khỏe, kiểm tra thì phát hiện u não. Chưa đầy nửa năm, . gần như suy sụp, sống như một cái xác hồn."
Cô đưa tay lên lau nước mắt, nhưng giọng càng lúc càng nghẹn ngào hơn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/112.html.]
"Vậy mà... hai năm khi mất, chỉ vì trúng cổ mà tình cảm với một đàn ông khác. ... cảm thấy phản bội tình cảm của chúng ."
Nước mắt lặng lẽ lăn dài má Phong Tranh.
Cô thể tha thứ cho chính .
Oanh Oanh thở dài, giọng trầm xuống:
"Chị Tranh, chị đối với Hướng Bách Hoa là rung động, càng là tình yêu. Nếu là rung động, chi bằng chị khống chế. Tình cổ thường nuôi dưỡng bằng m.á.u , nghĩ mà xem, dùng chính m.á.u của để nuôi con cổ trùng ký sinh trong tim chị. Một khi cổ trùng ăn sâu m.á.u thịt, trái tim chị tự nhiên sẽ khống chế. Không chị phản bội tình cảm giữa hai , chỉ là…"
Oanh Oanh dừng một chút, nhẹ giọng tiếp lời:
"Chỉ là, c.h.ế.t như đèn tắt, còn sống thì tiếp tục bước về phía ."
Nghe đến đây, Phong Tranh thể kìm nén thêm nữa. Cô đưa tay che mặt, nước mắt từng giọt lặng lẽ chảy qua kẽ tay, rơi xuống mu bàn tay.
Oanh Oanh thêm gì nữa. Cô bây giờ lời khuyên cũng trở nên vô nghĩa. Chuyện quan trọng hơn là đợi đến tối, khi hồn ma xuất hiện, để xem rốt cuộc chân tướng là gì. Nếu cô đoán nhầm, hồn ma đó chỉ e rằng chính là—