Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học - 192

Cập nhật lúc: 2025-02-24 07:34:10
Lượt xem: 61

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Oanh Oanh nhẹ nhàng, nhưng những mặt xong thấy nhẹ nhàng chút nào. Cả ba đều ngẩn , ai dám lên tiếng.

Mã bà bà lập tức im bặt, còn dám bậy nữa. Một thể trực tiếp khiến khác cấm khẩu như thì còn gì để nghi ngờ? Bà run môi, lúng túng :

"Thầy… xin , sai . Sau dám vô lễ với thầy nữa."

Oanh Oanh để tâm đến lời xin của bà , chỉ nhướng mày hỏi:

"Hôm qua bà đưa cháu ? Có ghé qua chỗ nào hẻo lánh ? Trên đường gặp chuyện gì đặc biệt ?"

Mộng Vân Thường

Mã bà bà liếc con dâu, ngập ngừng một lát mới :

"Có, … Chiều hôm qua, đưa Ngưu Nhi ngoài dạo. Đến hơn năm giờ, chuẩn về nhà, qua chợ rau ở vòng xoay thì… thấy đám tang. Nghe là hỉ tang*, liền bế Ngưu Nhi xem một lúc. Ai ngờ, khi bế nó về nhà thì nó bắt đầu ngừng. sợ thầy nên dám kể."

(*Hỉ tang: Một nơi tin rằng khi lớn tuổi qua đời mà con cháu đông đủ, hậu duệ hiếu thuận, thì thể coi là hỉ sự, gọi là hỉ tang.)

Nghe đến đây, Oanh Oanh khỏi cảm thán. Bà lão đúng là ham náo nhiệt.

Đỗ Nguyệt Nguyệt xong thì tức giận, trách móc:

"Mẹ, con trông cháu vất vả, nhưng những nơi như , lớn xem thì . Sao đưa cháu theo gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/192.html.]

Oanh Oanh cũng thấy bất đắc dĩ. Không thì tội, nhưng dám bế một đứa trẻ nửa tuổi xem đám tang, đúng là khiến bó tay.

Đỗ Nguyệt Nguyệt lo lắng hỏi:

"Thầy, bây giờ ? Có cần gọi hồn cho Ngưu Nhi ?"

Oanh Oanh lắc đầu:

"Gọi hồn thực là để linh hồn lìa khỏi thể xác thấy tiếng gọi mà về. Con cô mới nửa tuổi, cô nghĩ nó thể hiểu mà tự về ?"

Lời đơn giản nhưng cực kỳ lý. Đỗ Nguyệt Nguyệt và Mã bà bà xong thì đều ngẩn .

Oanh Oanh tiếp tục:

"Bế đứa trẻ đến chỗ hôm qua xem thử."

Nghe , Đỗ Nguyệt Nguyệt lập tức bế đứa con vẫn đang nức nở, theo sát Oanh Oanh ngoài. Mã bà bà cũng theo, vô cùng ngoan ngoãn, dám thêm nửa lời.

Ngải Giai cũng cùng họ.

Lúc trời tối, khi đến vòng xoay thì hơn bảy giờ. Xe cộ vẫn qua tấp nập, bên cạnh một dải cây xanh hình tròn khá lớn. Chưa đến gần, Oanh Oanh cảm nhận một hồn ma nhỏ đang co ro run rẩy ở đó, trông đáng thương.

Loading...