Giáo viên, đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, thường nghiêm khắc. Nếu , sẽ khó mà quản lý học sinh.
Cô Hồ Bình cũng . Mới bốn mươi tuổi mà khóe miệng hằn sâu hai nếp nhăn.
Lúc Oanh Oanh tìm đến, cô Hồ đang ở bàn giáo viên, chăm chú soạn giáo án. Cô gái trẻ bước tới, nhẹ giọng :
"Cô Hồ, hôm nay em xin nghỉ một ngày."
Hồ Bình ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng gương mặt xinh của Oanh Oanh. Đây lẽ là nữ sinh ngoại hình nhất mà cô từng gặp trong suốt quãng thời gian giảng dạy. điều đó khiến cô ấn tượng với Oanh Oanh.
Không vì cô bé quá xinh – dù rằng từng ít nam sinh bàn tán về diện mạo của Oanh Oanh, nhưng cô cho rằng đó là của em . Chỉ là, cô hy vọng nữ sinh thể tự bảo vệ .
Lý do thực sự khiến cô mấy thiện cảm với Thi Oanh Oanh là vì em trường nhờ cửa .
Thành tích cấp hai gần như gì nổi bật, mà đặc cách trường trung học Tiệp An.
Không một giáo viên chủ nhiệm nào mong học sinh của học hành giỏi giang. Huống hồ, cô còn phát hiện rằng Oanh Oanh thường xuyên mất tập trung trong giờ. Ánh mắt thì chằm chằm bảng đen, nhưng đồng tử hề di chuyển, rõ ràng là đầu óc đang lơ đễnh ở đó.
Vậy nên, dù , cô Hồ vẫn chút thành kiến với nữ sinh .
Cô đặt bút xuống, Oanh Oanh hỏi:
"Xin nghỉ để gì?"
Oanh Oanh thoáng do dự, quyết định một lời dối nhỏ:
"Sức khỏe em lắm."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/207.html.]
Hồ Bình nhíu mày, giọng nghiêm nghị:
"Thi Oanh Oanh, sắc mặt em hồng hào như thế, bảo là khỏe? Hơn nữa, kỳ thi giữa kỳ sắp đến ! Trước đây quản lý chuyện học hành của em, nhưng bây giờ em trường trung học Tiệp An, là học sinh của . hy vọng em thể coi trọng việc học, chăm chỉ hơn một chút!"
Oanh Oanh chớp mắt, tủm tỉm:
"Cô ơi, em vẫn luôn chăm chỉ mà. Em chắc chắn sẽ bài thi giữa kỳ!"
Hồ Bình câu trả lời cho á khẩu, chỉ thể mím môi, cuối cùng thở dài:
"Được , đưa đơn xin nghỉ cho . như nữa!"
Mộng Vân Thường
Oanh Oanh đưa tờ đơn xin nghỉ sẵn , lễ phép :
"Cảm ơn cô Hồ."
Nói xong, cô ngập ngừng, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Cô Hồ, dạo cô nên đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút."
Hồ Bình sững , cau mày:
"Thi Oanh Oanh, em là ý gì?"
Oanh Oanh bình tĩnh đáp:
"Em xem tướng cho cô. Năm bốn mươi tuổi, cô một kiếp nạn lớn. Nhìn tướng cô, em thấy dấu hiệu của bệnh nặng. Tốt nhất là nên sớm đến bệnh viện kiểm tra."