Mọi trong cục cảnh sát tận mắt chứng kiến cảnh một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành hóa thành một bà lão bảy, tám mươi tuổi ngay mặt .
Không ai dám tin mắt , từng theo bản năng lùi vài bước.
Một cảnh sát nuốt nước bọt, nhịn khẽ hỏi:
"Đại… đại sư… cô ?"
Oanh Oanh cái hố lớn do bùa thiên lôi và bùa thiên hỏa tạo , chút ngượng ngùng, nhưng vẫn giải thích:
"Cô tu luyện công pháp tà đạo, thể mê hoặc khác và duy trì tuổi thanh xuân. Bây giờ tu vi phế, dung mạo tự nhiên trở về trạng thái vốn thôi."
Mọi nuốt nước bọt.
Trạng thái vốn … của tiên nữ Xích Hà, chính là một bà lão già yếu thế ?
Nhìn cảnh tượng , sự kính nể dành cho Oanh Oanh càng sâu sắc hơn. Nếu như đây, chỉ coi cô là một cô gái trẻ tuổi chút tài năng, thì giờ đây, ai dám gọi tên cô tùy tiện nữa. Trong mắt họ, cô thực sự là một vị đại sư!
Lúc , tiên nữ Xích Hà mất bộ tu vi, thương thế quá nặng, e rằng kịp xét xử chết.
Lạc Côn liếc cô một cái, đó hiệu cho cấp :
"Áp giải phòng thẩm vấn."
Hai cảnh sát lập tức tiến lên, kéo bà lão tiên nữ Xích Hà dậy, lôi như kéo một bao tải.
dù kiệt quệ, tiên nữ Xích Hà vẫn dùng chút sức lực cuối cùng gào lên:
"Mày sẽ c.h.ế.t tử tế !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/304.html.]
Oanh Oanh mỉm , đôi mắt sáng lấp lánh, chút sợ hãi.
Thiếu nữ ung dung :
"Bà lão yên tâm, chắc chắn sẽ . Sau , tu vi của chỉ thể càng ngày càng cao thôi."
Câu nhẹ nhàng khiến tiên nữ Xích Hà tức đến mức khuôn mặt già nua vặn vẹo.
Bà gào rú như một con thú nhốt, nhưng nhanh lôi phòng thẩm vấn, khuất cánh cửa đóng sầm .
Oanh Oanh đầu về phía Lạc Côn, khẽ :
"Đội trưởng Lạc, bây giờ chuyện giải quyết xong, nhưng chỗ của các ông…"
Cô đưa mắt mặt đất đầy những hố sâu do bùa chú gây , cảnh tượng tan hoang khiến cô chút áy náy.
Lạc Côn khoát tay, vẻ mặt hề bận tâm:
"Không , thể báo cáo lên cấp , sẽ đến lát . Chi phí sửa chữa đều do bên chi trả."
Oanh Oanh mới thở phào nhẹ nhõm. Cô lấy điện thoại , nhắn tin cho Bàng Thụ Minh:
"Phó cục Bàng, tà tu bắt, Tề Quảng Đào và đồng bọn cũng nhận tội."
Chờ một lúc vẫn thấy hồi âm, hẳn là ông xem điện thoại. Nhìn quanh một lượt, thấy chuyện gần như xong xuôi, Oanh Oanh cũng nán thêm.
Mộng Vân Thường
"Đội trưởng Lạc, mấy việc còn giao cho ông xử lý nhé. về đây."
Lạc Côn gật đầu:
"Được."