Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Lưu bày bữa sáng lên bàn ăn, thì đầu thấy Oanh Oanh mặc đồ thể thao bước , chút ngạc nhiên. Dù Oanh Oanh đây là đứa ngốc, cô bao giờ chạy bộ buổi sáng.
Nhìn thấy vẻ hiền từ của Lưu, Oanh Oanh kìm sự xúc động. Nhớ những năm tháng qua, Lưu luôn chăm sóc cô tận tình, Oanh Oanh bước qua bàn ăn và khẽ : "Mẹ Lưu, chào buổi sáng."
Mẹ Lưu bất ngờ rơi bát đũa xuống đất, bà ngây Oanh Oanh, tay run rẩy: "Oanh Oanh, con... con..." nhưng vì quá xúc động, bà hết câu.
Oanh Oanh mỉm , nhẹ nhàng đáp : "Mẹ Lưu, con ngốc nữa ." Cô tiếp tục , giọng vui vẻ: "Trước đây con luôn cảm thấy mơ hồ, nhiều chuyện cứ mơ màng rõ ràng. , đột nhiên con khai thông thứ, cảm giác như tỉnh táo hẳn. Bây giờ con hiểu tất cả . Mẹ Lưu, cảm ơn nhiều vì chăm sóc con suốt bao năm qua."
Mộng Vân Thường
Mẹ Lưu xong, cảm động đến rơi nước mắt: "Không ngốc nữa , quá, thật sự là trời phù hộ cho Oanh Oanh nhà chúng ."
"Mẹ Lưu, con lên rửa mặt quần áo , lát nữa xuống ăn sáng." Oanh Oanh nhẹ nhàng lên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/40.html.]
"Ừ, con mau lên ," Mẹ Lưu đáp, giọng hiền từ.
Oanh Oanh phòng rửa mặt, một bộ quần áo mới. Trang phục của cô khá đơn giản và bình thường, nhưng vì mùa hè đang oi ả, trong tủ quần áo của cô chủ yếu là áo ngắn tay. Cô chọn mãi mới tìm một chiếc váy dài tay, dài đến mắt cá chân, thể coi là che kín cơ thể. Dù sống ở thời đại một thời gian, một thói quen của cô vẫn khó mà đổi.
Khi cô xuống lầu ăn sáng, chỉ Mẹ Lưu đang dọn đồ ăn lên bàn. Trần Nghĩa Xương ở đó, ông ngoài tối qua và vẫn trở về. Dư Hồng Vân và Trần Linh Bảo vẫn xuống, vì cả hai mất ngủ suốt đêm và chỉ mới sáng sớm.
Trần Hoàn là duy nhất chuyện xảy tối qua. Cậu thức dậy sớm và chuẩn xuống ăn sáng. Khi thấy Oanh Oanh bàn, lẩm bẩm: "Đồ ngốc."
điều bất ngờ là, Oanh Oanh đột nhiên thẳng , giọng lạnh lùng: "Trần Hoàn, nếu còn gọi chị ba của là đồ ngốc, sẽ đánh ."
Lời của Oanh Oanh như một sét đánh ngang tai, Trần Hoàn ngơ ngác và hoảng hốt chằm chằm cô. "Cô, cô, cô..." Cậu lắp bắp, thể nên lời.
Mẹ Lưu bên cạnh, mỉm giải thích: "Hoàn Hoàn, chị ba của con khai thông ."