Công nhân , lòng ấm áp hẳn lên, nở nụ chân thành:
"Cô bé cũng nhé! Hy vọng khi dọn về nhà mới, cuộc sống của các cháu sẽ ngày càng , vui vẻ và thuận lợi."
Người trò chuyện với Oanh Oanh là chú Trần. Chú cẩn thận cuộn xấp tiền trong tay , nhét túi áo lót, ánh mắt đầy suy tư:
"Còn hơn hai mươi ngày nữa là đến Tết, vẫn thể nhận thêm vài việc. Đợi đến lúc đó, sẽ mua cho vợ con mấy bộ quần áo mới, tiền còn đưa vợ giữ, năm còn đóng học phí cho con nữa. Sau Tết tiếp tục kiếm tiền thôi."
Một công nhân khác cũng , tiếp lời:
"Chúng cũng mà! Cố gắng thêm một thời gian nữa, ít tiền mang về, vợ con cũng một cái Tết no đủ, ấm áp hơn."
Nhìn những khuôn mặt hằn sâu dấu vết của năm tháng, nhưng trong ánh mắt họ vẫn lấp lánh niềm hy vọng và tình yêu cuộc sống, lòng Oanh Oanh bỗng thấy ấm áp lạ thường.
Cô lặng lẽ lấy từ trong một lá bùa gấp cẩn thận, đưa cho chú Trần:
"Chú Trần, cái là bùa hộ mệnh, chú mang theo bên nhé."
Thực , cô để ý từ , thấy sắc khí giữa ấn đường của chú Trần chút âm u, mang theo dấu hiệu tai ương. Những ngày gần đây, dấu hiệu ngày càng nghiêm trọng, thậm chí lẽ tối nay sẽ chuyện xảy . Nghĩ đến việc chú Trần vất vả bươn chải vì gia đình, cô đành lòng mà gì cả.
Hơn nữa, nếu thực sự chuyện xảy , hàng xóm láng giềng chắc chắn sẽ bàn tán ngớt, đổ cho căn nhà mới là "nhà ma", rằng việc ở đó mới gặp nạn. Điều chút nào!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/445.html.]
Chú Trần nhận lấy lá bùa, chút bối rối:
"Cô bé cho cái gì ?"
Oanh Oanh nhẹ nhàng , giọng điệu đầy chân thành:
"Chú cứ mang theo bên là ạ!"
Mộng Vân Thường
Chú Trần nghĩ ngợi nhiều, chỉ thuận tay nhét bùa hộ mệnh chung với tiền lúc nãy túi áo lót.
Thấy chú cất kỹ, Oanh Oanh mới nhẹ nhõm thở phào.
Tiễn nhóm công nhân xong, cô trở về nhà.
Cô đặt mua mạng mấy cây hoa . Mùa đông, nhiều loại hoa khó trồng, nhưng hoa thời gian nở dài, chịu lạnh , trồng thời điểm là thích hợp nhất.
Cùng lúc đó, chú Trần và ba công nhân khác cũng đang đường về chỗ trọ.
Họ sống khá xa, tàu điện ngầm mất một tiếng mới về đến nơi. Bốn cùng thuê chung một căn phòng trọ nhỏ, trong phòng chỉ kê hai chiếc giường, thêm một góc bếp đơn sơ, ngày thường họ đều tự nấu ăn để tiết kiệm. Giờ cũng muộn, chẳng ai ngoài ăn nữa, họ quyết định ghé mua hai cân thịt về nấu mì tại phòng.
Đi chừng mười mấy phút, họ rẽ một con phố thương mại. Hai bên đường là các cửa hàng tấp nập, tầng cao là những dãy chung cư hiện đại.
Mấy trò chuyện rôm rả, bàn về việc tối nay sẽ gọi điện cho vợ con, hỏi han tình hình ở nhà. Nghe chuyện, chú Trần cũng thấy lòng dâng lên nỗi nhớ.