Lúc , trong nhà họ Hứa vẫn sáng đèn.
Cha Hứa ngủ.
Nhà họ Hứa chỉ một cô con gái, nên bình thường quản lý khá nghiêm. Hôm nay vì là buổi họp lớp, họ mới miễn cưỡng đồng ý cho con gái về trễ, nhưng đồng hồ gần hai giờ sáng, điện thoại gọi vô cuộc đều ai máy. Càng đợi lâu, họ càng lo lắng.
Ngay khi tiếng mở cửa, cha Hứa tức giận dậy, định mắng cho một trận. khi thấy bộ dạng thảm hại của con gái – mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn khô, quần áo xộc xệch – cơn giận trong lòng ông lập tức nguội , đó là lo lắng.
"Mân Mân, con ?"
Hứa Mân run rẩy, giọng nghẹn ngào:
"Cha, ... Con..."
Cô bắt đầu từ , chỉ thể run run lấy điện thoại , giơ lên mặt hai .
"Con thực sự nhận một cuộc gọi nào cả! Cho đến khi bảo vệ đưa con lên lầu, điện thoại mới hiện một loạt tin nhắn. Cha , con rốt cuộc ? Con gặp chuyện gì thế ?"
Cha Hứa màn hình điện thoại, sắc mặt lập tức đổi.
Lúc nãy họ liên tục gọi con gái, nhưng đều nhận thông báo "Thuê bao quý khách gọi hiện liên lạc ". Còn bây giờ, con gái rằng điện thoại nhận cuộc gọi nào.
Mộng Vân Thường
Chuyện ...
Họ , trong lòng thoáng chút bất an.
"quỷ đánh tường" ư?
Làm thể tin chứ?
Dù trong lòng còn đầy nghi vấn, nhưng thấy con gái sợ hãi hoang mang, họ cũng tiện trách móc nữa. Mẹ Hứa dịu giọng :
"Được , đừng nghĩ nhiều nữa. Khuya , con ngủ , mai cha đưa con đến chùa bái bái."
Hứa Mân gật đầu, dù chút hoài nghi nhưng vẫn về phòng nghỉ ngơi.
Hôm , cha Hứa giữ đúng lời hứa, đưa Hứa Mân đến một ngôi chùa gần đó khấn bái.
Có lẽ vì vẫn còn sợ chuyện đêm qua, hôm nay trông Hứa Mân ủ rũ, cả cứ lơ đãng, ánh mắt trống rỗng.
Trời đổ tuyết nhỏ, khí lạnh buốt.
Sau khi thắp hương xong, ba một khách sạn gần chùa để ăn trưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/515.html.]
ngay khi cầm thực đơn lên, Hứa Mân như biến thành một khác.
Cô chằm chằm thực đơn, giọng cứng rắn:
"Con ăn hết mấy món ."
Mẹ Hứa ngạc nhiên, danh sách dài dằng dặc những món ăn mà con gái gọi, vội khuyên nhủ:
"Mân Mân, nhiều quá đó, chúng ăn hết ."
Hứa Mân từ từ ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu, gằn từng chữ:
"Con. Muốn. Ăn."
Khoảnh khắc đó, tim Hứa run lên.
Ánh mắt con gái...
Rõ ràng giống bình thường.
Là ai?
Là Mân Mân của bà, là... thứ gì khác?
Chẳng mấy chốc, một bàn đầy thức ăn dọn lên.
Mẹ Hứa kịp phản ứng, thấy Hứa Mân lao ăn như điên.
Ban đầu, cô còn dùng đũa gắp từng miếng.
chẳng bao lâu , động tác ngày càng điên cuồng, thậm chí thèm dùng đũa nữa, trực tiếp bốc tay, nhồi nhét thức ăn miệng.
Canh nóng hổi cũng đợi nguội, cứ thế ôm bát húp ừng ực.
Cảnh tượng quỷ dị đến mức nổi da gà.
"Mân Mân, con ?"
Mẹ Hứa run rẩy, trong mắt ngập tràn sợ hãi.
Người mắt...
Rõ ràng còn là con gái bà nữa.
Giống như... thứ gì đó nhập .