Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học - 669

Cập nhật lúc: 2025-03-11 11:53:35
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt hai phụ nữ lập tức đổi.

Họ kinh hoàng chằm chằm Oanh Oanh, cứng đờ.

Sau khi phá thai, cuộc sống của họ rơi hỗn loạn. Lúc đầu, chỉ là mất ngủ, đó, họ bắt đầu liên tục mơ thấy một đứa trẻ nhỏ, mới sinh bao lâu, mở to đôi mắt đen láy họ chằm chằm đầy oán hận.

Rồi khi tỉnh dậy, họ vẫn thể thấy tiếng khanh khách của trẻ sơ sinh—nhỏ, chói tai, như xuyên qua tận óc, khiến họ lạnh sống lưng.

Gần đây, họ thậm chí còn phát hiện xuất hiện những dấu bàn tay nhỏ màu xanh tím. Những vết bầm cứ hiện lên báo .

Họ sắp phát điên .

Họ chạy đến vô ngôi chùa, bái vô tượng Phật, nhưng tất cả đều vô ích. Không một ai thể giải quyết vấn đề .

Thế nhưng, cô gái mặt chỉ cần liếc mắt một cái chuyện họ gặp .

Oanh Oanh bình thản tiếp:

"Chúng chính là những đứa trẻ mà các phá bỏ. Chúng hận các đến tận xương tủy. Và chúng... sẽ ngày càng lợi hại hơn."

Cô dừng một chút, giọng điệu vẫn nhẹ bẫng:

"Chẳng dạo gần đây, chúng bắt đầu đến gần các hơn ?"

Hai phụ nữ run rẩy, môi trắng bệch, lời nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/669.html.]

Oanh Oanh liếc phía lưng họ.

Hai phụ nữ bất giác nhận ánh mắt của Oanh Oanh đang chăm chú dừng . Một cảm giác lạnh lẽo bỗng chạy dọc sống lưng, da đầu tê rần.

"Cô... cô đang ?" Giọng họ lộ rõ vẻ bất an.

Oanh Oanh mỉm nhàn nhạt, ánh mắt đầy ẩn ý: "Các tự xem thử ?"

chờ họ phản ứng, ngón trỏ khẽ giơ lên, miệng lẩm nhẩm một câu chú ngữ, nhẹ nhàng điểm một cái ấn đường của cả hai.

"Bây giờ, đầu ."

họ đủ bình tĩnh , chỉ mong là đừng sợ đến mức ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hai chần chừ một giây, nhưng vẫn đầu theo bản năng.

Và ngay lập tức, cả hai đồng loạt hét lên thất thanh.

Tiếng hét chói tai xuyên qua cánh cửa phòng riêng, khiến nhân viên phục vụ bên ngoài cũng thoáng giật .

Họ thấy— lưng , hai đứa trẻ sơ sinh đang bò!

Một đứa một tuổi, một đứa nhỏ hơn một chút, cả hai đều , chỉ thể bò chậm rãi lưng họ.

Da chúng trắng bệch như tờ giấy, hốc mắt đen sâu hoắm, đôi mắt trống rỗng chiếm gần hết khuôn mặt nhỏ bé. Những đôi mắt cứ thế chằm chằm họ, khiến sống lưng họ lạnh toát.

Mộng Vân Thường

Bảo mà suốt dọc đường đến đây, họ cứ cảm giác phía nặng trĩu, giống như thứ gì đó đè nén rõ nguyên do.

Loading...