Trên xe buýt, khí đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Mấy bạn học ban nãy còn hoảng loạn, bây giờ bắt đầu nhớ — đây, lưng Oanh Oanh nhỉ?
Sắc mặt Bặc Tuyết Nhi cũng tái nhợt.
Tu vi hiện tại của Oanh Oanh so với một năm tăng gấp đôi. Những thứ tà vật kiểu , trong mắt cô chẳng gì đáng sợ cả.
Chỉ ba lá bùa.
Nữ quỷ thậm chí kịp né tránh, lá bùa thứ ba đánh thẳng xuống đất.
"Aaa!!!"
Một tiếng thét thảm thiết vang lên, âm thanh thê lương như thể linh hồn đang xé rách. Nữ quỷ run rẩy, thể mờ , tu vi gần như tiêu tan .
Nó hoảng sợ, giọng run run:
"Cô… cô rốt cuộc là ai? Xin đại nhân tha mạng! … hại ! Hôm nay chặn xe của đại nhân cũng chỉ… chỉ dọa chút thôi!"
Oanh Oanh thèm tin lời nó.
Cô nhấc tay, một luồng linh khí bay , trói chặt nữ quỷ . Sau đó, cô , bước lên xe buýt.
Ngay khoảnh khắc nữ quỷ đánh bại, tà thuật che mắt cũng phá giải.
Tài xế và các bạn học xe lập tức rõ cảnh vật xung quanh.
Họ đang cầu!
Chiếc xe buýt chỉ cách lan can cầu đến hai mét!
Nhìn xuống —là mặt hồ sâu thẳm.
Tất cả đều c.h.ế.t lặng.
Nếu Oanh Oanh bảo tài xế dừng xe, thì lúc , e rằng cả xe lao thẳng xuống nước!
Đèn đường hai bên cầu sáng trở , những ánh từ các tòa nhà cao tầng phía xa lấp lánh phản chiếu xuống mặt hồ.
bên trong xe, một ai dám thở mạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-day-sau-giac-ngu-ngan-nam-ta-bong-thanh-dai-su-huyen-hoc/769.html.]
Bầu khí im lặng đến đáng sợ.
Oanh Oanh lên xe, tài xế, nhẹ giọng :
"Không . Anh cứ đưa về nhà an , chuyện còn để xử lý."
Cô còn gọi âm binh đến bắt nữ quỷ.
Tài xế ngơ ngác gật đầu, giống như vẫn hồn.
Oanh Oanh sang các bạn học:
Mộng Vân Thường
"Các về nhà . Tắm rửa ngủ một giấc, sáng mai thức dậy sẽ ."
Nói xong, cô bước xuống xe.
Tài xế còn sững sờ theo cô, đến khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Oanh Oanh, mới rùng một cái, lập tức khởi động xe, lái khỏi cầu.
Chiếc xe buýt từ từ rời xa.
Oanh Oanh yên tại chỗ, dõi theo cho đến khi xe biến mất khỏi tầm mắt, mới vung tay triệu hồi âm binh.
Từng bóng đen dần hiện giữa làn gió lạnh.
Nữ quỷ hoảng sợ cô, run lên bần bật.
nó còn cơ hội cầu xin nữa.
Âm binh lạnh lùng áp giải nó, kéo thẳng về địa phủ.
Khi Oanh Oanh về đến nhà, gần hai giờ sáng.
Cô mở điện thoại, gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho sư , mới rửa mặt.
Vừa đặt lưng xuống giường, điện thoại đột nhiên rung lên.
Sư gọi đến.
Oanh Oanh bắt máy.
"Còn ngủ ?"