từ trong n.g.ự.c Từ Tĩnh, chiếc quạt giấy như cộng hưởng với Huyền Không cầm.
Thân quạt bật sáng, mở thành một lồng linh khí vững chắc. Ánh sáng vàng rực quấn chặt quanh , tựa như một tòa tháp nhỏ giữa bão tố.
Linh khí vẫn liên tục tuôn chảy từ ấn ký mặt trăng tay Huyền Không cầm trong lòng nàng.
Tiếng đàn dồn dập, lưới linh khí rung lên dữ dội, ép đám của Quỳnh Hoa gào thét chống đỡ.
Cuối cùng, sắc mặt quận chúa tái nhợt.
“Rút lui!”
Nàng nghiến răng, phất tay. Yêu vật còn sót tan thành khói mù, đám thuộc hạ cõng nàng biến mất trong màn bụi.
Ngay khoảnh khắc đó, cả hang động vang lên tiếng rạn nứt dữ dội. Đá vụn rơi lả tả, vách tường sụp xuống như trăm ngàn tiếng gầm ẩn lòng đất.
Tư Nguyệt nghiến răng, vội quỳ xuống cõng lấy Từ Tĩnh đang hôn mê. Thân thể trì xuống như sắt, m.á.u thấm ướt cả vai nàng, nhưng nàng vẫn c.ắ.n chặt môi, lao qua những hành lang sụp đổ.
Ánh sáng bên ngoài dần hiện . Nàng bật khỏi cửa hang cuối cùng, phía bộ sơn động đổ sập, bụi mù phủ kín trời.
Trong gió cát rít rợn, Tư Nguyệt quỳ xuống, ôm chặt lấy Từ Tĩnh, ngón tay run rẩy áp n.g.ự.c , nhịp thở mong manh như tơ.
Nước mắt nóng ứa , nàng nghẹn giọng thì thầm:
“Tại … tại ngươi lúc nào cũng khó xử như ?”
Gió sa mạc thổi qua, cuốn tiếng trả lời.
...
Trong căn phòng tối đượm mùi thuốc, ánh đèn dầu leo lét chiếu xuống.
Tư Nguyệt ngã gục bàn , mớ tóc đen rối vương sang một bên, thở đều đều. Trước mặt nàng là trứng đại bàng hóa thạch tĩnh lặng, bên cạnh đặt một con thỏ gỗ dính máu, từng vết nứt mảnh như sắp vỡ vụn.
Bên giường, Từ Tĩnh khẽ mở mắt.
Hắn im lặng dậy, ánh vô thức dừng dáng mảnh khảnh đang ngủ gục .
Trong đầu vọng tiếng của Quỳnh Hoa:
“Máu kẻ nàng yêu thương thể che giấu yêu khí mắt âm dương…”
Ngón tay siết nhẹ ga giường. Một ý nghĩ mơ hồ thoáng qua.
Nếu lời đó là thật, thì trong lòng nàng… chỗ cho ?
Tiếng sột soạt nhỏ vang lên.
Tư Nguyệt choàng tỉnh, đôi mắt đen láy lập tức hướng về phía .
Thấy dậy, sắc mặt nàng lo lắng hẳn, vội lao đến, cúi xuống dò hỏi:
“Ngươi… cảm thấy ?”
Từ Tĩnh nàng, đôi mắt sáng lặng như trăng trong giếng sâu, bỗng vươn tay kéo nàng ôm lòng.
Tư Nguyệt sững , gò má áp n.g.ự.c , nhịp tim gấp gáp mà rối bời.
Nàng giãy nhẹ, nhưng cúi đầu, cằm đặt hờ lên vai nàng, giọng trầm thấp khẽ vang:
“Cứ coi như đây… là một nguyện vọng khác của .”
Hơi thở phả tóc mai, ấm nóng đến mức da nàng râm ran, ngứa ngáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-45-kinh-hoa-thuy-nguyet-22.html.]
Tư Nguyệt c.ắ.n môi, cuối cùng chỉ đành để yên, im lặng trong vòng tay .
Một lúc , Từ Tĩnh khẽ thì thầm:
“A Nguyệt… nàng dùng thần trí… tiến ký ức còn sót trong con thỏ gỗ ?”
Tư Nguyệt ngập ngừng, bàn tay run nhẹ.
Hắn nâng hai tay nàng lên, dùng lòng bàn tay bọc trọn lấy tay nàng, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến tim nàng ngừng nhịp. Đôi môi chạm khẽ lên ngón tay nàng, đặt một nụ hôn nhẹ, :
“Hãy để cùng.”
Tư Nguyệt mím môi hỏi:
“Đây… tính là một nguyện vọng nữa ?”
Từ Tĩnh lắc đầu, giọng trầm mà tha thiết:
“Không. Đây là… thỉnh cầu của .”
Ánh đèn vàng phủ gương mặt , nổi lên đường nét tuấn tú, sống mũi thẳng, đôi mắt sâu lắng ánh lên vẻ kiên định.
Tư Nguyệt , tựa như thôi miên, bất giác… khẽ gật đầu.
...
Ánh sáng từ thỏ gỗ nứt vỡ lan , như một tấm gương mờ kéo cả gian sâu trong ký ức.
Cảnh tượng mở -
Một gian phòng u ám, khói t.h.u.ố.c lẫn mùi t.h.u.ố.c thang hăng hắc. Trên giường, một đứa trẻ gầy yếu co ro, đôi môi tái nhợt, thở khò khè từng nhịp.
Bạch tiểu thiếu gia của Đại Phòng nhà họ Bạch.
Hắn từ nhỏ yếu ớt, quanh năm trong chăn, tiếng trẻ con bên ngoài chạy nhảy ríu rít mà chỉ nắm chặt lấy chăn, ganh tị đến phát run.
Hắn từng hy vọng một bàn tay ấm áp đặt lên trán, một giọng hiền từ dỗ dành. mỗi mẫu ngang, bà chỉ mỉm gượng gạo, nhắc hầu sắc thuốc, vội vã chạy .
Dù , mẫu chỉ là một thất, chẳng tiếng trong phủ. Trước khi gả đây, nàng còn từng chồng và một đứa con riêng.
Nàng chạy ? Đi tìm kẻ .
Kẻ . Dã Tử. Đứa con riêng bà vẫn đem lòng áy náy.
Cha thất thần mà ngã xuống giếng ngày bà rời .
Bạch tiểu thiếu gia vẫn nhớ rõ. Một kẻ sống động, sôi nổi, ồn ào, cả ngày gây sự đ.á.n.h , quần áo bẩn thỉu, tay chân trầy xước.
khi Dã Tử xuất hiện, ánh mắt mẫu liền sáng rực. Bà chỉ dám từ xa , với một vẻ yêu thương tha thiết, đượm buồn.
Mọi dịu dàng, áy náy, tất cả đều dồn hết cho con với chồng .
Còn , cũng là con ruột của bà, chỉ còn căn phòng tối và mùi t.h.u.ố.c đắng.
...
Có một , Bạch tiểu thiếu gia rón rén theo dõi mẫu .
Dã Tử đang gốc cây, tay nắm con d.a.o gọt gỗ, khắc một thứ gì đó. Đường d.a.o vụng về, c.h.é.m xước cả tay rớm máu.
Một con thỏ gỗ thô ráp hiện , méo mó, xí. Hắn nó, bật le lưỡi chê nó xí, ném con thỏ còn dính m.á.u một góc, chạy tìm Tư Nguyệt.
ngay đó, mẫu xuất hiện. Bà len lén nhặt con thỏ gỗ ném , ôm ngực, ánh mắt ngấn lệ, như đang nâng niu trân châu bảo ngọc.
Bạch tiểu thiếu gia mà siết chặt nắm tay.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
- Chỉ thế thôi ư? Một con thỏ xí thế thôi ư?
Bạch tiểu thiếu gia lảo đảo lùi bóng tối, c.ắ.n chặt môi đến bật máu.