Tĩnh Nguyệt - Chương 51 - Mãn Nguyệt Tĩnh Tư (3)
Cập nhật lúc: 2025-10-05 03:38:58
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong Hầu phủ, Từ Tĩnh trong thư phòng. Ngọn nến mặt cháy đều, chiếu bóng xuống mặt bàn. Hắn chống hai tay đan chặt , gục đầu lên đó, thoạt như đang nghỉ ngơi, bình thản vô sự.
phía lớp vỏ yên lặng , trái tim quặn thắt, từng mạch m.á.u run rẩy, lo lắng cho Tư Nguyệt đến rối bời.
Tiếng đại bàng vang lên. Hoan Hỉ dẫn Địa Tiên và Hương Quân tới.
Chu Mục Thanh cũng ở đó, nhanh chóng phân phó Hương Quân dò xét nơi đóng quân của Quỳnh Hoa. Hắn phất tay càm ràm:
“Lúc nào cũng là sai khiến. Ta thì lợi gì chứ?”
Chu Mục Thanh mỉm mát rượi, hứa hẹn:
“Chỉ cần nam nhân trong Hầu phủ đồng ý, ngươi thể dẫn .”
Nghe , đôi mắt Hương Quân mới lóe sáng, liền rời cùng thế tử.
Trong phòng chỉ còn Từ Tĩnh và Địa Tiên. Hắn hít sâu, cởi bỏ tay áo, để lộ mu bàn tay với các ngón thanh mảnh.
Móng vuốt sắc nhọn của hổ cắm sâu xuống da thịt Từ Tĩnh. Máu tuôn , đau đớn đến tận xương, khiến cả cánh tay run bần bật.
c.ắ.n chặt răng, mồ hôi nhỏ giọt trán, phát nửa tiếng rên. Từ Tĩnh chỉ chăm chăm ấn ký trăng khuyết hiện lên, từng đường mạch đỏ rực dần dần sáng rỡ, truyền tín ngưỡng lực thấm sâu, vượt qua gian tìm đến Tư Nguyệt.
...
Trong ngục thất tối sầm, hương m.á.u và trầm hương quyện thành làn khí đặc quánh.
Tư Nguyệt nhắm mắt, lặng lẽ dẫn dắt từng sợi tín ngưỡng lực từ vòng cổ trăng khuyết, ép chúng luồn qua mạch huyết.
Nàng cố gắng tích tụ năng lượng để công phá xích trói yêu đang giam cầm .
Đêm xuống, tiếng then cửa rít lên.
Quách Khôn bước , tay cầm viên yêu đan đỏ rực. Nụ méo mó của lóe sáng trong ánh đèn dầu chập chờn.
“Giờ thì, Thanh Dung… nàng sẽ trở …”
Hắn cúi xuống, dùng lưỡi d.a.o rạch n.g.ự.c nàng, nhét yêu đan nóng bỏng tim.
Toàn Tư Nguyệt co giật dữ dội, m.á.u dồn ngược, vết thương tóe đỏ.
Nàng c.ắ.n chặt môi đến bật máu, dốc bộ tín ngưỡng lực chống chọi, cho viên yêu đan dung hòa cùng thể.
lúc , một khúc cổ cầm vang lên. Âm thanh như nước suối róc rách luồn qua kẽ đá, réo rắt, thanh khiết đến nao lòng.
Quách Khôn sững , đôi mắt mờ trong mê loạn, miệng lẩm bẩm:
“Thanh… Dung?”
Một bóng bước , áo trắng phiêu dật, khóe môi mỉm .
Đôi tay nàng khẽ lướt qua dây đàn, tiếng cầm ngân dài.
Quách Khôn gằn giọng, cuồng loạn gào hỏi:
“Ngươi Thanh Dung! Ngươi là ai?”
Nàng trả lời, chỉ tiếp tục gảy đàn. Tiếng cầm như ma lực, kéo dậy cả tầng hầm thẳm sâu.
Những yêu vật giam giữ trong Thánh Mộc giáo ào ào phá ngục lao , chẳng còn lệnh của Tấn An.
Cùng lúc , nơi gông xiềng, m.á.u từ n.g.ự.c Tư Nguyệt tuôn chảy, hòa tín ngưỡng lực, cắt phăng xích trói yêu. Nàng ngã khuỵu, bàn tay run run ôm lấy lồng n.g.ự.c rách toạc, m.á.u thấm đẫm y phục.
Cầm sư bí ẩn nàng, mỉm dịu dàng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-51-man-nguyet-tinh-tu-3.html.]
“Hãy cùng hòa âm một khúc.”
Tư Nguyệt c.ắ.n môi, gọi Huyền Không cầm. Đàn đáp , m.á.u nàng biến thành dây đàn trong suốt căng lên lấp lánh.
Cầm sư chạm tim Tư Nguyệt, nhỏ thêm giọt m.á.u xuống cổ cầm, tức khắc cả đàn sáng lên, tự ngân động dù chạm tay.
Quách Khôn trợn mắt, run rẩy:
“Ngươi… rốt cuộc là ai?”
Lúc , bên ngoài, Chu Mục Thanh và Từ Tĩnh dẫn vệ quân phá cổng, chặn đ.á.n.h Tấn An.
“Đại quân của Quận chúa Thành vương trấn áp ! Người trong , mau đầu hàng!”
Trận chiến giữa và yêu cuồn cuộn nổ tung.
Trong ngục thất, Cầm sư khẽ nhấc tay, bước qua hàng pháp khí mà Quách Khôn tung để ngăn trở như dạo trong gió xuân.
“Không thể! Không thế!” Quách Khôn hoảng loạn rít lên, “Không yêu vật nào thể mạnh tới !”
Chỉ một thoáng, gân tay, gân chân và lưỡi Quách Khôn cắt đứt, nắm rạp, mắt đỏ ngầu, miệng trào m.á.u thốt nổi một lời.
Nàng khẽ cất giọng, thanh âm êm ái ma mị:
“Chấp niệm sâu nặng nhất, tồn tại rộng rãi nhất nhân gian… là chấp niệm của một bảo vệ con gái . Đó chính là thứ nuôi dưỡng mạnh lên từng ngày.”
Tư Nguyệt sững sờ, những mảnh ký ức như vỡ tung trong lòng. Nàng nhớ đến lời Quỳnh Hoa - rằng nàng thể thấy yêu vật dính m.á.u thương yêu.
Thảo nào… đây… nàng vẫn cứ ngỡ sư phụ là chứ yêu.
Nàng run rẩy thốt khẽ:
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“Nương…”
Cầm sư đầu , mỉm dịu dàng như gió.
lúc , Từ Tĩnh lao , đôi mắt hoảng loạn, ôm chầm lấy nàng:
“Tư Nguyệt! Nàng ?”
Cầm sư họ, ánh mắt xa xăm:
“Thanh Dung sớm hạ độc cơ thể . Quách Khôn thể né tránh cách hạ độc khác, nhưng thể ngăn nổi bản chạm nàng. Vậy nên, kết cục của … định sẵn.”
Tiếng đàn vẫn tự rung lên réo rắt bi ai, như tưởng niệm phụ nữ quyết tuyệt khi độc ăn sâu, cũng phun một ngụm m.á.u đen, ngã xuống cạnh cây cổ cầm pháp khí. Huyết sắc thấm đỏ từng thớ gỗ đàn.
Song chấp niệm của vẫn tan.
Cầm sư dậy, vác Quách Khôn vai, khẽ với Tư Nguyệt:
“Ta sẽ mang . Đến nơi bao giờ thể chạm tới con.”
Nàng dừng , mỉm bí ẩn:
“Viên yêu đan cuối cùng nhét con… vốn định biến con thành yêu vật tùy nhào nặn, nhưng vô tình giúp con cân bằng giữa yêu khí và linh khí. Tạm thời, hãy dùng tín ngưỡng lực bao bọc lấy nó, con sẽ còn sợ yêu độc ăn mòn nữa. Ta sẽ trở , giúp con giải trừ tất cả… nhưng lúc , lẽ con vẫn còn cần đến sức mạnh của yêu.”
Nàng liếc Từ Tĩnh sâu xa.
Tiếng đàn khẽ ngân, bóng dáng nàng và Quách Khôn tan biến trong hư vô.
Tư Nguyệt gượng mở mắt, môi nhợt nhạt mấp máy, ngất lịm, thể ngả vòng tay Từ Tĩnh.