Một năm .
Quận chúa mưu phản, thả yêu ma tấn công Hoàng thất, Hoàng đế phát bệnh mà chết.
Từ Tĩnh dâng lên Thành Vương chú văn tụ linh trận của nhà họ Tống, linh khí khóa chặt đám yêu ma. Thành Vương tiếp tục sai sử đám đạo sĩ từ từ hóa giải chấp niệm của yêu vật, dần dần suy yếu, đ.á.n.h bại đội quân của Quận chúa.
Thành Vương lên ngôi, Từ Tĩnh ngày càng bận rộn.
Mỗi ngày về nhà đều im trong lòng Tư Nguyệt, để nàng day trán một hồi mới thể thả lỏng.
Nhà họ Từ tìm đến nhận , nhưng Từ Phi ngăn cản. Hai em vẫn thường thư từ qua .
Từ Phi thường tới viếng mộ Từ Huy và Vãn Uyển, nhắn nhủ họ mối thù của nhà họ Tống báo.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Một con chim lửa ghé qua, vòng quanh hai ngôi mộ, kêu lên những tiếng thanh thản, tan biến trong làn gió.
Dưới bóng đèn lồng lơ lửng nơi một sân viện nhỏ cạnh Hầu phủ, Hương Quân xuất hiện, giọng the thé gào rú, đòi Tư Nguyệt rút linh khí giúp “lấy lòng mỹ nam trong thiên hạ”.
Nghe đồn hiện tại đang mê đắm một kẻ lạnh lùng đến tàn bạo, khiến ngày nào cũng ôm gối thầm.
Hoan Hỉ chống cằm thở dài, ánh mắt đầy bất lực:
"Hắn vẫn chẳng giải chấp niệm. Mỹ nam càng nhiều, càng mê say, mà chẳng thấy thỏa mãn."
Tư Nguyệt bên khung cửa, gió đêm lay động tấm rèm, khẽ khúc khích:
"Có lẽ chấp niệm về mỹ nam của thiên hạ quá mạnh mẽ, nên mới sinh long hoạt hổ như bây giờ."
Lời dứt, Hoan Hỉ nhảy phắt xuống, vung tay đ.á.n.h Hương Quân một cái rõ đau, quát lớn:
"Ngươi ngu ngốc, chẳng , còn vọng tưởng rút linh khí!"
Hai kẻ liền đuổi ồn ào khắp hành lang, tiếng tiếng mắng loạn cả một góc lâu, dần khuất xa trong đêm.
Hương Quân thì thầm với Hoan Hỉ:
"Gần đây trong giới, phong thanh rằng... Dưới Tụ Hương Lâu một con yêu biến thái lắm. Nó dường như là oán niệm của nam nhân hóa thành, chỉ lệnh của một vị cầm sư." Hắn nuốt nước bọt, "Nàng mang một kẻ đến đồ chơi cho nó. Có qua, tiếng hét mà kinh hãi cả ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-53-man-nguyet-tinh-tu-5.html.]
Hoan Hỉ cốc đầu , "Toàn ba cái thứ gì . Ngươi dám hại , sẽ ném ngươi cho kẻ nam sủng!"
Hương Quân kêu lên oai oái.
...
Trong phòng, ánh nến tỏa vàng ấm áp.
Tư Nguyệt khép cửa, bước , bắt gặp Từ Tĩnh ngọn đèn, tay nâng quyển sách, dáng vẻ trầm tĩnh như cũ.
Nàng lặng lẽ tới, vòng tay ôm lấy từ phía , má khẽ tựa vai, giọng ngọt ngào vấn vương:
“Chàng từ chức ở Lễ bộ , vẫn bận rộn đến thế?”
Từ Tĩnh buông quyển sách, mỉm dịu dàng:
“Ta từng hứa dâng lên Tân đế cách tổ chức lễ tế, để chặn yêu vật hoành hành. Đổi , ban cho Ngọc Trấn Hồn. Hứa thì chẳng thể nuốt lời.”
Nụ của bình thản, nhưng ánh mắt nàng thoáng lo lắng. Tư Nguyệt xiết chặt vòng tay:
“ cơ thể … liệu còn chịu nổi nữa ?”
Hắn nghiêng đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm bàn tay nàng đang ôm nơi ngực, khẽ đáp:
“Nhờ nàng kiên trì giải độc, giờ còn gì đáng ngại.”
Trong ánh sáng dịu của ngọn nến, ký ức một năm chợt ùa về.
Sau trận chiến , cầm sư mách bảo, mới hiểu . Nhược Thần Tán phá hủy tâm trí là bởi nó vốn luyện từ yêu đan của vô yêu vật, nghiền nát hòa trộn, nhiều luồng ý thức chi phối tâm trí trở nên hỗn loạn. Muốn phá giải, hóa giải chấp niệm của từng yêu đan một.
tất cả hòa m.á.u huyết của Từ Tĩnh, từng hạt yêu đan chẳng còn đủ lực lượng dựng ảo cảnh giải chấp niệm. Nàng đành gom góp yêu lực, tín ngưỡng lực, cùng linh khí Từ Tĩnh trao cho, mỗi ngày kiên nhẫn thu nhặt từng mảnh yêu đan, gom về một mối. Chỉ đợi đến ngày đủ, nàng sẽ dùng Huyền Không cầm mà hóa giải triệt để.
Ý nghĩ còn đang vang vọng, Tư Nguyệt bỗng thấy thở ấm nóng phả bên tai. Tâm trí nàng thoáng chao đảo.
Từ Tĩnh , bất ngờ nhấc bổng nàng lên, đôi mắt sâu thẳm mang chút nghịch ngợm.
“Chàng… gì ?” – Nàng hốt hoảng hỏi, đôi má chợt ửng hồng.
Từ Tĩnh ôm nàng thật chặt, khóe môi cong lên:
“Đến lúc truyền linh khí… nhờ nàng giải độc .”
Chưa kịp phản ứng, Tư Nguyệt đặt xuống giường.
Ngọn nến lay động, bóng hai quấn quýt phủ lên vách gỗ. Nụ hôn của rơi xuống như mưa, bàn tay và thở dần cuồng nhiệt, khiến tim nàng đập loạn.
Giữa những nụ hôn sâu , giọng trầm thấp vang lên, thở gấp gáp như đốt lửa làn da nàng:
“Nàng còn nhớ yêu vật ở Thanh Bạch thư viện… thứ tạo nên mộng xuân cho nam nhân ?”
Tư Nguyệt ngẩn một thoáng, khẽ gật đầu mà chẳng hiểu định nhắc để gì.
Khóe môi Từ Tĩnh cong lên, nụ dịu dàng đầy tà ý:
“Năm … mơ thấy nàng… so với cảnh mộng … nàng còn hơn, còn khiến nóng rực hơn bất kỳ ảo ảnh nào.”
Lời rơi xuống, sắc hồng mặt nàng càng thêm rực rỡ. Nàng c.ắ.n nhẹ môi, cong đón nhận , nửa như trách móc:
“Hóa … thèm khát từ khi …”