Tĩnh Nguyệt - Chương 54 - Mãn Nguyệt Tĩnh Tư (6)

Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:27:29
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ Tĩnh trả lời, chỉ siết nàng lòng, hôn xuống thật sâu, nụ hôn mãnh liệt đến nỗi nàng bặm môi cũng ngăn tiếng rên, thể hòa theo từng nhịp tiến tới. Giữa thở hòa lẫn, khẽ bật , thì thầm trong nóng:

“Nếu khi mưu đồ từ sớm, tự tiến đến… thì lẽ đến bây giờ, nàng vẫn còn cố đẩy xa…”

Lời tha thiết đau lòng, khiến nàng càng thêm rối loạn.

 

Tư Nguyệt ưỡn , hàng mi run rẩy, đôi mắt long lanh ánh lệ. Thân thể nàng dâng lên nỗi khao khát chỉ thể khỏa lấp bởi đang ôm nàng trong lòng .

 

Bàn tay Từ Tĩnh chạm dọc theo lưng nàng, vuốt ve ghì chặt, giọng trầm đục, khẽ hỏi:

“Có thể… chỉ đặt trong mắt nàng thôi, ?”

Nàng khẽ “ừ” một tiếng, run rẩy như tiếng thở gấp, mang theo ngọt ngào lẫn cam chịu, hòa vòng tay nóng bỏng như tách rời.

Tấm lưng nàng cong lên theo từng nhịp đưa tới, mái tóc đen xõa dài như thác trượt xuống bờ gối, từng sợi ướt mồ hôi dính lấy làn da trắng ngần. Trong cơn mê loạn, đôi mắt nàng mờ sương lệ, từng giọt long lanh vương nơi khóe mi cong.

 

“A Nguyệt…” Từ Tĩnh nghẹn , “Gọi ?”

Nàng như phản ứng, thể siết , chỉ còn đủ sức thì thầm gọi tên , âm thanh êm ái như nước.

Từ Tĩnh thấy giọng nàng gọi tên như một điệu nhạc thần tiên, khiến loạn trí. Hơi thở cùng động tác càng thêm gấp gáp, ghì nàng lòng, cho tới khi cả hai cùng bật lên tiếng kêu khe khẽ.

 

Tư Nguyệt mệt lả trong vòng tay , n.g.ự.c phập phồng, gương mặt đỏ hồng vẫn còn ướt ánh lệ. Từ Tĩnh ghì nàng ngực, hôn nhẹ lên vầng trán mướt mồ hôi, giọng khàn khàn đầy thỏa mãn nhưng cũng dịu dàng tha thiết:

“A Nguyệt, … là duy nhất của nàng.”

Nàng lim dim mắt, khẽ “ừ” một tiếng mảnh, nhưng với hăn, như lời hứa ngọt ngào nhất trong đời.

...

Vài tháng , cầm sư trở .

Nàng đàn một khúc đài cao, mỉm Từ Tĩnh và Tư Nguyệt tiến tới.

Cầm sư thong thả thu đàn , lên tiếng:

“Nhược thần tán trong cơ thể Từ Tĩnh vẫn còn, song còn đáng ngại. Một yêu đan vốn tán loạn, chẳng thể gom đủ tàn dư để giải chấp niệm nữa, vì vĩnh viễn thể trừ hết.”

 

Nàng sang Tư Nguyệt, ánh mắt dịu dàng sâu kín:

“Còn yêu độc và ba viên yêu đan trong thể con, chỉ thể bài trừ bằng thứ tín ngưỡng lực thuần khiết nhất… thứ tình cảm trong sáng, chỉ dành riêng cho con.”

Từ Tĩnh khẽ rùng . Trong khoảnh khắc , lập tức hiểu , cầm sư đang tới Dã Tử.

 

Nàng nhiều lời thêm, chỉ căn dặn:

“Hãy chuẩn . Thu thập thật nhiều linh khí, chờ ngày thích hợp. Ta chờ các con ở Nguyệt Ảnh Lâu.”

Bóng nàng tan dần đêm.

...

Đêm hôm , Tư Nguyệt lặng lẽ tránh mặt Từ Tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-54-man-nguyet-tinh-tu-6.html.]

Khi trăng xế, Từ Tĩnh tìm thấy nàng một ngoài hành lang gió lộng, gương mặt nhiễm lạnh của ánh trăng, mắt xa xăm tiêu điểm.

Không một lời, bước đến bế thốc nàng lên.

 

Tư Nguyệt khẽ giãy giụa, giọng nghẹn :

“Đặt xuống…”

“Không.” - Hắn ôm nàng chặt hơn, sải bước trong phòng.

 

Trong căn phòng yên tĩnh, ghì nàng lồng ngực, thở nặng nề phả lên tóc nàng.

“Có nàng tránh … là vì Dã Tử?” - Giọng khàn , khẳng định.

Tư Nguyệt lặng im.

Hắn khan, trong tiếng chút nghẹn ngào:

“Ta thánh nhân… thể để tâm. Người đối với nàng quan trọng như thế, tranh cũng chẳng nổi. Vậy nên… nàng cần khó xử.”

Tư Nguyệt khẽ run lên. Nàng cúi đầu, chôn mặt n.g.ự.c , tim đập dồn dập, mang theo nỗi chua xót lời.

“Chàng cần tranh với ai cả…” - Nàng thì thầm, giọng khàn đặc. - “Chỉ là … luôn cảm thấy hổ thẹn. Tại còn sống chứ? Nếu như hạnh phúc… chẳng khác nào đang tôn trọng khuất…”

Những giọt lệ nóng hổi lăn dài má nàng.

 

Từ Tĩnh cúi xuống, hôn thật khẽ lên từng giọt lệ, như xóa nỗi đau .

“A Nguyệt…” - Hắn thì thầm, giọng dịu dàng như nắng ấm. - “Những yêu thương nàng… luôn mong nàng hạnh phúc.”

Tư Nguyệt nấc khẽ một tiếng, vòng tay ôm lấy chặt hơn.

Ngày hôm , trong gác nhỏ quen thuộc nơi Nguyệt Ảnh Lâu.

 

Âm thanh cổ cầm ngân lên, từng tiếng dây run rẩy đưa Tư Nguyệt chìm trở trong ký ức sâu thẳm, nơi mưa bụi rơi dày, phủ sương mờ kín nền đất lạnh.

 

Thiếu niên nắm tay nàng triền đê đầy cỏ lau.

Răng khểnh lộ rõ, tiếng còn sáng rỡ hơn cả ráng chiều, ồn ào mà ấm áp.

 

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Xiên kẹo hồ lô tan chảy bóng pháo hoa…

Gương mặt trầy xước nhưng kiêu ngạo vẻ đau chút nào, khi đ.á.n.h đuổi một đám quấy rối nàng…

Miếng gà hấp lá sen ngọt ngào vẫn còn ấm áp, để dành mỗi chiều cho nàng.

 

Thiếu niên đỏ mặt mỉm :

“Chờ đến Tết năm nay, chuyện với …”

họ chẳng bao giờ chờ tới ngày đó.

Loading...