Tĩnh Nguyệt - Chương 58 - Mãn Nguyệt Tĩnh Tư (kết thúc)

Cập nhật lúc: 2025-10-05 15:49:15
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa mạt gỗ và khói sáng tung bay, bóng hình thiếu niên còn mờ nhạt. Da thịt hiện hữu, mái tóc ẩm mềm, như ngày nào đội mưa tới tìm nàng ở hồ sen.

Chỉ đôi mắt, vẫn nhắm nghiền, vĩnh viễn bao giờ mở nữa.

 

Tư Nguyệt nhào tới, vòng tay siết lấy cơ thể bất động , cuộn tròn sàn gỗ lạnh lẽo. Nước mắt nàng rơi xuống gò má , từng giọt long lanh, hòa với mùi gỗ và mùi m.á.u nhạt.

“Dã Tử… cuối cùng… cũng trở với …”

Ấn ký hoa sen trán nàng sáng lên một cuối cùng, chớp nhẹ biến mất.

 

Nguyệt Ảnh Lâu rung động rần rần, từng cột gỗ vang lên những tiếng rên xiết như linh hồn đang gào thét.

Huyền Không cầm giữa hư chợt hiện , dây đàn căng lên phát tiếng chói lói, tựa như xé rách cả màn đêm.

 

Cầm sư giữa sóng linh khí hỗn loạn, bàn tay vẫn bình thản gảy một khúc cuối cùng.

 

Âm thanh ngân lên, dịu dàng bi tráng, nâng thể Dã Tử cùng Từ Tĩnh và Tư Nguyệt ngoài. Ánh sáng mờ nhạt phủ lên họ, đưa xa khỏi nơi đang sụp đổ.

 

Còn , chỉ tiếng đàn vang vọng, bóng dáng nàng nhạt dần như khói sương, hòa tòa lầu đang đổ rầm rập, hóa thành tro bụi giữa đêm mưa.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Cỏ dại mọc chen giữa gạch đá, mưa bụi rơi đều, tịch liêu phủ xuống cả trời xám bạc.

Sân viện cũ nơi ngõ Minh Kính vẫn tiêu điều như xưa. Chỉ điều, cỏ dại cắt, hoa nhỏ bàn tay vun xới, nở bung đón mưa xuân. Những bụi hoa trắng nhỏ chen đón mưa, như khẽ thì thầm những điều nhất của thế gian.

 

Tư Nguyệt lặng lẽ ngoài sân, để mặc gió mưa phủ lên mái tóc một tầng sương trắng.

Gương mặt ngơ ngẩn, nàng khẽ khàng cụng chén rượu nhỏ với ba chén mặt.

Một thoáng, nàng cảm thấy như tiếng năm nào bỗng vọng về, chiếm lấy sân viện năm đầy hương thơm ấm áp từ căn bếp nhỏ.

 

Nàng rải thật nhiều cánh hoa đào  ba ngôi mộ đất mới đắp.

Một ngôi dựng để tưởng nhớ phụ - nấm mộ xưa từng Quách Khôn phá hoại.

Một ngôi chôn cây cổ cầm nàng nhặt từ đống gỗ nát của Nguyệt Ảnh Lâu, coi như cho phần mộ của mẫu .

Ngôi còn , là của Dã Tử.

 

Hơi thở nàng run nhè nhẹ, mắt khẽ nhắm trong hồi ức.

Khi đôi mắt mở , một con mắt biến thành sắc xám bạc, ảm đạm như sương mù.

 

Một bóng hình tiến đến, chiếc ô xanh thẳm mở che lấy mưa đầu nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-nguyet/chuong-58-man-nguyet-tinh-tu-ket-thuc.html.]

Từ Tĩnh khẽ gọi:

“Đi thôi, A Nguyệt.”

Nàng lên, gật đầu.

"Chờ một chút," Từ Tĩnh đỡ lấy Tư Nguyệt, kéo nàng gần hơn  lòng.

Hắn rút một chiếc khăn tay, tỉ mỉ mà cẩn trọng, thấm từng giọt sương còn đọng mái tóc đen dài.

 

Cửa sân chốt , vang lên tiếng kẽo kẹt trầm thấp. Hai bóng dần khuất màn sương trắng lạnh.

Trên xe ngựa, Từ Tĩnh nhẹ nhàng đỡ nàng xuống.

Hắn cho nàng một bộ ngoại y khô ráo, vẫn còn mùi nắng hanh,  bọc cả hai bàn tay nàng quanh lò sưởi nhỏ.

 

Tư Nguyệt nghiêng đầu vai , mỉm :

“Từ nay, chỉ là một kẻ tầm thường… thậm chí, một bên mắt, một bên tai chẳng còn trọn vẹn. Nghĩ thì... thật sự, hề xứng với thám hoa lang đương triều, kẻ mang tiền đồ như gấm, ngưỡng vọng như mây.”

Từ Tĩnh khẽ, ngón tay nâng cằm nàng, đặt xuống một nụ hôn dịu dàng mà kiên định.

“Hắn nay chỉ là kẻ chép cầm phổ, rong ruổi khắp chốn cùng trong lòng của mà thôi.”

 

Khoác lên nàng thêm một chiếc chăn mỏng, Từ Tĩnh bảo nàng chờ một chút.

Hắn lục lọi trong chiếc hộp gỗ ghế, lấy một cây đàn mới.

 

Cây đàn hình dáng giống với Huyền Không cầm, nhưng mùi sơn mới còn thơm phức, đàn gọn gàng, gỗ sáng ánh lên như ngọc.

Đôi mắt Tư Nguyệt mở to, bàn tay run rẩy chạm dây đàn.

 

Một khúc âm vang lên trong trẻo, âm sắc thanh minh đến nỗi lòng nàng chấn động.

 

Nàng ngẩng lên, đôi mắt long lanh như ánh lệ:

“Ta… thật sự thích.”

 

Từ Tĩnh khẽ mỉm , cúi đầu sát tai nàng, thì thầm như gió thoảng:

“Vậy thì gọi tên thêm một nữa , A Nguyệt.”

“…Từ Tĩnh…”

Nàng hé môi, còn kịp dừng tiếng, phủ lên môi nàng một nụ hôn ấm nóng, dìm tất cả giá lạnh của quá khứ sự dịu dàng bất tận.

 

Xe ngựa lăn bánh chậm rãi, bánh xe lộc cộc xa dần khỏi ngõ liễu đường hoa.

Giữa âm thanh mưa rơi rả rích, một tiếng đàn khẽ vang lên từ trong xe, từng nốt trong trẻo, tròn đầy như ánh trăng rằm trong đêm tĩnh lặng.

Loading...