Trên bàn là một đĩa “tác phẩm” hỗn hợp giữa dâu tây, cháo và thứ gì đó đang bốc khói kì dị. Hoa Nhàn liếc qua, khóe mắt giật giật. Mới vài ngày nàng vắng mặt, đồ tự tung tự tác, thả bay cả một trường phái hắc ám ẩm thực.
“Ngươi đang cái gì ?”
Nếu bất tiện động lỗ tai hồ ly trưởng thành, nàng nhéo tai đá cho một cước. “Mấy thứ lòe loẹt còn bắt tiểu hài tử nếm thử? Sao đưa khác ăn ?”
Đầu bếp hồ ly tiếng sư phụ, hoảng đến nỗi lông đuôi dựng , run như kiếm rung:
“Sư… sư… sư phụ!”
Vừa nãy còn định ép tiểu Koala ăn, giờ lập tức giả bộ dịu dàng, vỗ vỗ đầu nó:
“Ờ… nó đói bụng, chỉ bụng đưa từ cây xuống, nấu cho ăn thôi mà.”
Tiểu Koala ủy khuất, mắt ngấn nước, hai chân dí dí .
Hoa Nhàn thở dài: “Sau sư phụ ở đây, bày hắc ám liệu lý dọa nữa. Dâu tây với ớt cay, thịt gà thể xào chung?”
“Vâng ạ!”
Hồ ly ngoan ngoãn cụp tai, đuôi rũ xuống, nhanh chóng bỏ bếp một phần cơm trứng cà chua với canh móng giò đậu nành đàng hoàng cho tiểu Koala.
Koala ăn lấy ăn để, miệng dính đầy cơm.
Hoa Nhàn hồ ly: “Nếu học món mới thì cứ hỏi . Còn khối món ngon .”
Mắt hồ ly sáng rực.
“Ta dạy ngươi ủ giá đỗ nhé.”
“Làm thế nào, sư phụ?” Đuôi cáo vẫy lia lịa.
“Chỉ cần lấy bồn, bỏ đậu nành no hạt, ngâm nước, đắp khăn thông khí. Mỗi mấy giờ tưới một , ngày mai là nảy mầm. Sau thể xào riêng hoặc xào thịt.”
Hồ ly xong chạy lôi cả cái bồn siêu to ba mét, đổ ào đậu nành , thêm nước.
Hoa Nhàn: “…… Quá nhiều .”
“Người ăn đông mà, nhiều. Với giá đỗ cũng tính là rau đúng ?”
“… .”
Hắn chăm chú bồn đậu nành, mắt sáng như , hận thể thấy giá mọc ngay lập tức.
---
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-te-quan-ly-cua-hang-hoa-lam-linh-thuc-song-lai/chuong-391-chuong-391.html.]
Ngày hôm .
Meo
Hoa Nhàn mang cây nho giống , chuẩn trồng thử một mẫu trong vườn. Bên cạnh là rẫy dâu tây 50 mẫu xanh , mới lá, kết quả.
Nàng dựng giàn, cho máy móc cấy mạ trồng, tưới đều. Xong xuôi ngẩng lên, thấy cả sườn núi đào kết quả, một phần ba chín đỏ.
“Có thể hái ít đào ăn .”
Nàng gọi robot nông trường: “Hái cho hai mươi cân, nhớ rửa sạch lông đào .”
Chẳng mấy chốc, một sọt đào đỏ au, căng mọng, to hơn cả nắm tay, còn vương giọt nước long lanh, đặt mặt nàng.
Hoa Nhàn cắn thử một quả. “Răng rắc” — giòn ngọt, nước tràn đầy, ngon tuyệt.
Chỉ tiếc Kỳ Minh ở đây. Nếu nếm, chắc chắn sẽ thích.
Nàng xách sọt đào – sáu mươi quả – về nhà ăn công nhân.
“Thị trưởng, đây là gì ? Nhìn ngon quá.” Xưởng trưởng sư tử trắng cầm chậu cơm chạy tới, mắt sáng rực.
“Đào. Trái cây mới chín núi, hái cho nếm thử.”
Sư tử trắng cắn một ngụm, giòn tan: “Ôi, ngon quá! Trái cây đúng là báu vật nhân gian.”
Mọi xúm . Hồ ly tỷ tỷ cũng nhanh nhẹn chen tới: “Tiểu Nhàn, cũng ăn!”
Hoa Nhàn chọn cho nàng một quả đỏ mọng mềm hơn, dễ cắn.
“Hì hì, yêu ngươi.” Hồ ly ôm quả đào cắn một ngụm, còn vẽ tim bằng cái đuôi lông xù.
Sư tử trắng liếc sang, ghen tỵ: “Tại đào của nàng đỏ hơn ?”
Hoa Nhàn : “Tiểu Cỏ là nữ hài, ăn mềm ngọt. Ngươi răng chắc, ăn loại giòn.”
Sư tử trắng lườm hồ ly, tiếp tục gặm quả đào giòn ngọt của .
Đám lông xù cùng mấy kẻ lông xù cũng xếp hàng nhận phần trái cây. Mỗi ôm một quả đào trong tay, liền rạng rỡ như bắt bảo bối. Có kẻ hít hà mùi thơm, kẻ cứ ngắm nghía mãi, ăn mà còn luyến tiếc.
“Ngon quá!”
“Ta thích vị giòn ngọt .”
“Thị trưởng đại nhân, trong cái hạch cứng… ăn ? Ấy da, đắng quá.”
Hoa Nhàn bật :
“Hạch đào ăn . Đó là hạt giống, đem gieo xuống đất sẽ mọc thành cây mới, sang năm nhiều quả đào to để ăn.”