Chương 4
Trước đó, họ thậm chí còn từng là bạn bè WeChat.
Cũng chính vì mà Chu Dật càng tin rằng, Tạ Đàm là đáng tin cậy: ít , nhưng khi cần thì cực kỳ ok.
Vì tự cho rằng là mai mối cho và Tạ Đàm, nên Chu Dật còn vẻ tự hào về thành tích của .
“Trời ơi, hai ngày nào cũng ngọt ngào như mật, còn thì vẫn cô đơn lẻ bóng, ai thương đây?”
đang bật loa ngoài, sắp xếp hành lý càu nhàu.
“ mà !” — Chu Dật tiếp, giọng hớn hở:
“Đợi tìm bạn gái, đến lúc đó bốn chúng cùng du lịch đôi nhé. Sơ Nghi, em thấy ?”
còn kịp đáp, Tạ Đàm cướp lời:
“Không cả nhưng tránh giùm.”
Rồi dịu giọng ,
“Bảo bối, em gì đó, tiếp .”
Giọng điệu chuyển từ lạnh lùng sang dịu dàng chỉ trong một giây, thật sự khiến tim run rẩy.
Bạn trai kiểu mới đúng là đáng yêu nhất, bên ngoài cao ngạo, bên trong dính , đối với ai cũng lạnh như băng, chỉ riêng là ngoại lệ.
trong lòng, giọng cũng mềm hơn vài phần:
“Em định đến trường sớm một ngày để quen với môi trường .”
“Thật ?” - ngạc nhiên, giọng đầy phấn khích.
Ngay đó, thấy một tiếng “bịch” qua điện thoại.
“Tạ Đàm? Anh thế?”
“Không , .” — giọng run:
“Anh chỉ… va nhẹ một cái thôi. À, em qua đây một ? Ba em cùng ?”
“Ba em đang ở nước ngoài, dự đám cưới, chắc mấy hôm nữa mới về.”
“Vậy… mai em đến lúc mấy giờ? Anh đón em.”
“Ờ… em…”
Còn hết, Chu Dật nhảy :
“Cái gì? Sơ Nghi đến trường chúng á? Ồ, kích thích nha! cũng !”
“ đón bạn gái , liên quan gì đến ?” — Tạ Đàm lạnh giọng.
“Không liên quan? là mai đó! Cô cũng là bạn , bạn tới chào chứ!”
Tạ Đàm nhíu mày, thẳng ban công, đóng cửa , giọng thấp và trầm:
“Bảo bối, , em gặp ?”
Trời ơi.
Câu hỏi nhẹ gợi cảm , ai mà chẳng tan chảy?
hít một , cố lấy bình tĩnh:
“Không .”
“Em gặp .”
“Em chỉ gặp thôi.”
…
Ngày hôm .
Chuyến bay hạ cánh an .
Khi đang xếp hàng lấy hành lý, nhắn tin cho :
“Em xuống máy bay , đến ?”
Tin nhắn gửi , gần như trả lời ngay lập tức:
“Ừ, đến . Em là thấy ngay.”
“Bảo bối, sắp gặp em , hồi hộp quá.”
“Lát nữa… thể ôm em ? Anh ôm em.”
khẽ:
“Giữa sân bay đông thế , dám ?”
“Tại dám? Anh ôm vợ của , ai ý kiến gì chứ? Không chỉ ôm, còn dám hôn nữa cơ.”
Tim khẽ rung lên, lòng tràn ngập cảm giác mong chờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-19-cm/chuong-4.html.]
Lấy hành lý xong, cất điện thoại, kéo vali cổng.
Giữa dòng đông nghịt, chỉ thoáng qua và nhận ngay.
Cũng đúng lúc đó, cũng thấy .
Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm , mới hiểu thế nào là sát thương cấp thần ngoài đời thật.
Anh cao ráo, gương mặt sắc nét, tỉ lệ cơ thể hảo, như thể tạo hình bằng mô hình 3D sống động.
Anh mặc chiếc áo thun trắng, quần jean đơn giản, tay ôm một bó hoa hồng Juliet to đến choáng mắt.
Tạ Đàm đó, ánh mắt đờ ngay cả khi bước đến gần, vẫn hồn.
Tim khẽ trùng xuống.
…
Chẳng lẽ thấy ngoài đời bằng tưởng tượng?
Tâm trạng rơi thẳng xuống đáy.
lạnh mặt, , định giả vờ quen bỏ cho xong.
cổ tay bỗng nắm .
Giọng quen thuộc vang bên tai:
“Hoa … cho em.”
khẽ ngẩng mắt .
Không ngờ chạm ánh , lập tức tránh sang hướng khác, dám đối diện.
“Vali để xách cho.”
Tạ Đàm cúi xuống, chỉ còn thấy hai vành tai đỏ ửng như sắp nhỏ máu.
Khóe môi cong lên, lúm đồng tiền nơi má cũng khẽ hiện.
Thì … là ngại.
nhận bó hoa, nhỏ giọng trêu:
“Vừa nãy còn ôm em, đúng là đồ nhát gan.”
Tạ Đàm sững .
Đột nhiên, buông vali, thẳng như lính chào.
Sau đó, gần như theo bản năng, vươn tay .
Một tay đặt gáy , tay vòng qua eo.
Rồi nhẹ nhàng ôm chặt lòng.
Do chênh lệch chiều cao, trán khéo tựa cằm .
rõ nhịp tim đập dữ dội, mỗi nhịp đều vang trong lồng n.g.ự.c , dội ngược nhịp của .
“Anh đồ nhát gan.”
Cánh tay siết , giọng khàn :
“Em nữa, … hôn thật đấy.”
Hơi thở nóng hổi của phả sát bên tai , giọng trầm thấp, mỗi chữ như dòng điện chạy qua, gãi ngứa cả trái tim.
Người qua đều , nhưng chẳng bận tâm.
Ngước đầu, nhón chân, khẽ:
“Thế thì hôn .”
Hơi thở Tạ Đàm khựng , cổ họng giật nhẹ.
Ngay khi cúi xuống, định thực sự chạm môi…
Phía bỗng vang lên một giọng quen thuộc:
“Mẹ kiếp, mệt c.h.ế.t ! Tạ Đàm, nghĩa khí gì cả, bỏ mà tự chạy đón Sơ Nghi thế hả?”
Cả và Tạ Đàm đều khựng .
Ngay giây , cảm thấy một thứ nóng hổi lướt qua môi, cả đầu bàn tay lớn của che , ép sát lòng n.g.ự.c .
“Ồ, xem hai hài lòng với lắm nhỉ.”
Chu Dật khẩy, bước đến gần:
“Sơ Nghi, là Chu Dật đây, cuối cùng cũng gặp .”
động đậy, nhưng nhích tí thì Tạ Đàm ấn đầu xuống, cho ngẩng lên.
Chu Dật bắt đầu khó chịu:
“Gì đây, mới gặp mà giấu ? một cái cũng hả?”