Chương 6
“Cậu hỏi ý bạn gái ?” — Tạ Đàm lạnh giọng.
“Anh hỏi ý ?” — cùng lúc.
Hai câu cùng vang lên, hòa một.
nhướng mày, trong lòng thầm bật .
Xin nhé chúng ăn ý như thế đấy.
nắm tay Tạ Đàm, bước tới mặt Chu Dật.
Hắn , ánh mắt ướt át:
“Sơ Nghi, …”
“Chu Dật.” - ngắt lời - “Làm ơn trưởng thành . Giữa chúng là chuyện cũ , giờ bạn trai.”
nhạt, giọng mát lạnh:
“Với , sở thích ch.ó cho khác .”
Mặt Chu Dật biến sắc, ánh mắt hoảng loạn, như nhận điều gì đó.
chẳng buồn phí lời, lấy điện thoại :
“ để bạn trai hiểu lầm, xem cũng cần bạn nữa. Xóa nhé.”
“Đừng!” — Chu Dật bước lên, cổ họng run run:
“Đừng xóa … ơn.”
bấm nút đỏ.
Chu Dật sững tên biến mất khỏi danh sách bạn bè.
Đôi mắt đỏ hoe:
“Sơ Nghi, thật lòng… thật sự , thích em.”
“Cậu…!”
Tạ Đàm kìm nổi nữa, tiến lên túm cổ áo Chu Dật, ánh mắt sắc như dao.
Anh nhịn đủ .
Nếu vì giữ hình tượng, đ.ấ.m từ lâu.
Thấy sắp tay, nhanh chóng kéo , lắc đầu.
Tạ Đàm mím môi, thả , gì.
Chu Dật tưởng đang bênh , ánh mắt sáng lên:
“Anh mà, Sơ Nghi, em vẫn…”
“ chỉ sợ bẩn tay bạn trai thôi.” — lạnh giọng:
“Được , hết . Nếu còn dây dưa, báo cảnh sát.”
Khuôn mặt lạnh tanh, ánh mắt lộ rõ chán ghét.
Chu Dật đó, nụ môi đông cứng , vai rũ xuống, ánh trống rỗng.
Một lúc lâu , c.ắ.n chặt môi, ném cho Tạ Đàm ánh mắt oán hận, bỏ trong câm lặng.
Ngày nhập học, bức ảnh của treo ngay “tường tỏ tình” của trường.
Vài ngày Tạ Đàm mới thấy.
Anh ghen đến phát điên, lập tức comment bên :
“Xin , đây là vợ . Đừng ai mơ theo đuổi nữa, cảm ơn. P/S: đính kèm ảnh chụp chung.”
Sau khi đăng xong, mới sang hỏi :
“Bảo bối, em ngại công khai chứ?”
nheo mắt, đầy nghi ngờ.
Tạ Đàm đúng là nhiều tâm kế mà còn cực xanh.
Từ ngày xác nhận quan hệ, ngầm khoe khắp nơi avatar, đổi ảnh bìa, cả profile trông như góc trưng bày “khoe yêu”.
Trẻ con thật.
mà… vì quá mức cho phép, nên sẵn lòng chiều.
Chỉ là… cũng phí chiều chứ nhỉ.
cong môi, giọng nghiêm :
“Anh tự ý thế mà hỏi em, em vui .”
Tạ Đàm cúi mắt, giọng khàn:
“Anh xin . Tại thấy mấy bình luận tán tỉnh em, trong lòng khó chịu quá nên mới liều. Anh hứa thế nữa, đừng giận nhé.”
, suýt bật , cố giữ vẻ nghiêm túc, hắng giọng:
“Muốn em hết giận thì cũng dễ thôi.”
Mắt sáng rực:
“Phải ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-19-cm/chuong-6.html.]
nhướng mày, ghé sát tai , thì thầm:
“Này… tấm ảnh đó, thật sự chỉnh sửa ?”
“Em vẫn tin con thật con hàng đến . Cho em xem hàng thật .”
Tạ Đàm ngẩn , mất vài giây mới hiểu, mặt lập tức đỏ bừng:
“Bây… bây giờ luôn ?”
gật đầu, mặt tỉnh rụi:
“Ừ, ngay bây giờ.”
Anh chớp mắt liên tục, lông mi run khẽ:
“Bảo bối, em… thẳng thắn quá đấy.”
“Anh cho em xem ?” — nhướng mày.
“Cho, cho chứ!” — vội móc điện thoại :
“Anh… đặt phòng ngay đây.”
Khóe môi giật giật, ánh mắt theo cử động của cuối cùng dừng ở một chỗ…
Ơ kìa!!
Chưa kịp gì cả mà… “dựng cờ” hả?
Phòng khách sạn.
Vừa cửa, Tạ Đàm mới thả tay khỏi phần thắt lưng đang cố che.
Cả đường , hổ c.h.ế.t, mà vẫn cố tỏ bình thường như chuyện gì.
Tuổi trẻ đúng là coi sĩ diện còn to hơn cả bầu trời.
cũng định vạch trần, chỉ giả vờ thấy.
Vừa định bước sâu phòng thì bất ngờ vòng tay ấm áp từ phía ôm chặt lấy .
Tạ Đàm vùi mặt hõm vai , giọng trầm khàn run nhẹ:
“Bảo bối, thích em… thích lắm, thật sự thích…”
thở dài bất lực:
“Em . mà, thể đừng cọ em ?”
Cảm giác đó y như cây cán bột đ.â.m đau c.h.ế.t.
Thân hình Tạ Đàm khựng , nhận hành động của , vội buông , lùi nửa bước.
“Xin … cố ý. Chỉ là, thật sự khống chế nổi.”
Rồi , hít sâu một :
“Em… vẫn xem chứ?”
xoay , ngẩng cằm:
“Đương nhiên.”
Dù miệng bình tĩnh, nhưng mặt đỏ bừng đến mang tai.
“Khụ… nhắm mắt .”
“Ờ, ờ.” — Anh ngoan ngoãn nhắm mắt, nhưng thở càng dồn dập hơn.
cũng chẳng khá hơn.
Lần đầu “gặp gỡ” cận cảnh với Tạ thiếu gia, cảm giác tim nhảy khỏi lồng ngực.
hít sâu, khẽ móc tay thắt lưng quần .
Cả Tạ Đàm run b.ắ.n lên.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến mức rõ từng thở rối loạn.
Dù điều hòa bật khá lạnh, nhưng trán vẫn rịn mồ hôi.
Từng giọt mồ hôi lăn dọc cơ bụng, trượt xuống tận đường nhân ngư, lấp lánh ánh đèn vàng dịu.
c.ắ.n môi, đưa ngón tay chọc nhẹ cơ .
Mỗi chạm, run lên và bật tiếng rên khẽ, khàn đục.
“Bảo… bảo bối, thể mở mắt ?”
Cằm căng chặt, yết hầu trượt lên xuống dữ dội.
đùa thêm nữa, kéo nhanh cạp quần xuống một chút, liếc vội, thả tay .
Ngay đó ôm chặt một lồng n.g.ự.c nóng rực.
“Đừng sợ… chỉ ôm một lúc thôi, chỉ một lúc là …”
Tạ Đàm là đồ lừa đảo.
Nói là ôm một lúc, mà nửa tiếng còn chịu buông.
giơ tay đẩy :
“Nếu ôm thì lên giường , mãi thế mỏi lắm.”