Bà  đành   tiếp:
"Bây giờ, Cố Thương  sống sót, hơn nữa còn ngày càng ưu tú. Có  nhiều  đến tìm chú cháu để bàn chuyện kết , đều là những gia đình quyền quý ở Bắc Kinh, cho nên Tiểu Hạ, cháu xem..."
Cuối cùng  cũng hiểu .
Hình như tối nay   đều ngầm   nhường  vị trí .
"Dì, cháu vốn dĩ cũng    vị hôn thê của Cố Thương, bây giờ    thể  lựa chọn  hơn, cháu sẽ chủ động rút lui."
Cố phu nhân nắm lấy tay  rơi nước mắt: "Tiểu Hạ, cháu là một đứa trẻ hiểu chuyện. Nếu   cháu, dì thật sự      để vượt qua bốn năm nay. Cháu yên tâm, dì nhất định sẽ bồi thường cho cháu đầy đủ về mặt kinh tế."
 nhẹ nhàng gạt tay bà  : "Dì, cháu  cần bồi thường kinh tế, cứ coi như bốn năm nay, cháu  trả hết ân tình Cố thị năm xưa."
Cố phu nhân  hài lòng với kết quả cuộc trò chuyện tối nay, bà  bảo  dùng cách tự nhiên để rời khỏi Cố gia, đừng tạo  ảnh hưởng quá lớn đến Cố Thương.
 đồng ý.
Xét cho cùng, Cố Thương cũng  chán ghét  từ lâu .
 rời ,   hẳn là  vui mừng.
Ban đêm,  ấm quen thuộc áp sát  lưng .
 cau mày phàn nàn: "Cố Thương,    mùi rượu."
Anh  dường như  mệt mỏi, giọng  lộ  vẻ uể oải: "Mệt quá,   tắm."
Giọng  khàn khàn bất ngờ   chút nũng nịu, khiến   nhớ đến Cố Thương 16 tuổi, tuy   ý chí sinh tồn, nhưng  trong sáng đến mức khiến   đau lòng.
Lúc đó  cũng mới 19 tuổi,  lên đại học năm nhất, việc học căng thẳng,  còn  chăm sóc  .
Anh  ân cần : "Nếu thực sự quá mệt thì đừng quan tâm đến  nữa,  sẽ  chuyện với  ."
"Không mệt chút nào."  gượng .
Anh  : "Trước khi chị đến,   cũng  từ bỏ  , chị đừng  gánh nặng tâm lý gì cả."
Lúc đó,   luôn sợ trở thành gánh nặng cho  khác, luôn dễ dàng nhận  biểu cảm nhíu mày dù chỉ là thoáng qua của .
"Ngoan nào,"  dùng hai tay vuốt ve khuôn mặt  , "Em siêu giỏi! Học hành siêu giỏi, cưỡi ngựa giỏi, còn đánh golf  cừ, em là thiên thần giáng trần, là  trai  trai, ưu tú nhất mà chị từng gặp, chị  thích ở bên em."
Đôi mắt thiếu niên bỗng sáng lên,   hỏi với vẻ khó tin: "Thật ?"
 dùng tay xoa xoa mặt  ,    thật chăm chú: "Thật đấy, chị thích em."
Anh  chợt đỏ mặt, mặc kệ gương mặt điển trai lạnh lùng   nhào nặn thành đủ loại hình dạng.
Còn chủ động rướn  về phía , má nhẹ nhàng cọ  lòng bàn tay .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-bon-nam-thien-vi/chuong-4.html.]
Một  con trai đáng yêu  quan tâm như ,     trở nên cay nghiệt, bạc bẽo thế chứ?
 đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cánh tay Cố Thương từ eo vòng qua.
Anh  mệt mỏi thở dài, cánh mũi dò xét ở cổ ,  thở nóng rực phả  khiến sống lưng  cứng đờ.
Anh   chẳng hề  , bàn tay to lớn di chuyển đến bụng nhỏ bằng phẳng của , đột nhiên dùng sức, ép  sát    hơn.
Đau!
"Ưm..."  khó chịu rên lên một tiếng.
Mọi động tác của Cố Thương đều dừng .
Lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội hơn,  khí yên tĩnh đến mức   thể  thấy tiếng tim đập dồn dập của  ,  thở nóng rực phả  cổ  càng thêm bỏng rát.
Hình như   chứng kiến sự biến đổi của Cố Thương từ một  bé trai thành một  đàn ông, một dấu hiệu  quan trọng chính là  thở.
Trước đây,  thở của    nhẹ nhàng, mang theo sự trong lành, tươi sáng của tuổi trẻ.
Sau , cùng với sự nhô  của yết hầu,  thở của   trở nên nặng nề hơn  nhiều khi thở, giống như một chiếc lò lửa nhỏ bốc khói nghi ngút, phả  mặt  khác khiến    thể bỏ qua.
Lúc , đôi môi    vặn lướt đến  tai ,  thở nóng bỏng lan tỏa mùi rượu.
Anh  ngậm lấy dái tai , giọng khàn khàn:
"Cố tình quyến rũ ?"
  lời  của    cho giật  đến mức quên cả phản ứng.
Đợi đến khi  hồn,  liền  chút do dự giáng khuỷu tay   :
"Cố tình quyến rũ ông nội nhà !"
Thế nhưng, Cố Thương tóm lấy cánh tay đang  loạn của , khóa chặt    .
"Đừng nhúc nhích." Anh   lệnh.
"Anh buông  ,  khó chịu!"  vùng vẫy  thoát khỏi vòng tay  .
Cố Thương  đột nhiên siết chặt eo , nâng cả   lên.
Sau một hồi trời đất  cuồng,    nhoài    , bốn mắt  , bên  là lồng n.g.ự.c nóng bỏng của  .
Nước mắt  rơi xuống: "Cố Thương,  đau quá!"