Tiếng bất thình lình Nghê Hạ giật b.ắ.n , "Anh, vẫn ngủ ?"
Hoắc Thiệu Hàng gật đầu đưa điện thoại cho cô. Nghê Hạ nhận lấy điện thoại mới sực nhớ , hình như cô vẫn cho Cảnh Tố chuyện đêm nay cô về khách sạn.
Cô vội vàng bắt máy, "A lô."
"Nghê Hạ, em đang ở đấy?"
"Em, em đang việc."
"Việc gì ? Chị hỏi nhân viên đoàn phim, họ em cùng hội Hoắc Thiệu Hàng. Tình hình thế nào? Đêm nay về ? Em về thì cũng nên với chị một tiếng chứ."
"Em xin ."
"Thế là, đêm nay em về thật ?", Cảnh Tố hoài nghi, "Hiện giờ em đang ở với ai?"
Nghê Hạ im lặng, bất giác sang Hoắc Thiệu Hàng, "Chị cần chờ em , mai em nghỉ còn gì, chị cũng nghỉ ngơi một ngày ."
Nói gần xa, Cảnh Tố càng nghi ngờ hơn. Không lẽ con bé nửa đêm còn đang ở cạnh nam nghệ sĩ nào? Chị đang định hỏi thêm thì Nghê Hạ cúp máy.
"Em vẫn giặt quần áo ?"
Hoắc Thiệu Hàng cái máy giặt chút động tĩnh thì liền sang Nghê Hạ.
Nghê Hạ hổ, "Hình như ... tìm thấy nút bật."
Hoắc Thiệu Hàng, "Để ."
Nói xong, nhẹ nhàng nhấn vài nút, cái máy giặt bắt đầu hoạt động.
Nghê Hạ gượng hai tiếng, "Cái vẻ xịn quá nhỉ?"
"Ừ, bạn mang từ nước ngoài về.", Hoắc Thiệu Hàng đầu cô, "Sao gọi mà cứ ở ngoài lâu như ?"
"À... tưởng là ngủ ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-chi-moi-em/chuong-26.html.]
Ánh mắt Hoắc Thiệu Hàng dừng gương mặt cô mấy giây, đó mới , "Vào ngủ , một gian phòng dọn xong đấy, quần áo thì để lát nữa lấy giúp em."
"Không cần, cần , ngủ , tự mà."
Hoắc Thiệu Hàng chấp nhận sự từ chối của cô, "Ngoan nào."
Rõ ràng là giọng ôn hòa, nhưng Nghê Hạ cảm nhận sự uy nghiêm. Mặt khác, hai từ đó mang theo cảm giác mật, Nghê Hạ như thấy trai mười mấy tuổi năm nào, cô thất thần, "Hoắc Thiệu Hàng, với ai cũng thế ?"
Lời , cả hai đều ngây ngẩn. Hoắc Thiệu Hàng thoáng nhộn nhạo vì giọng điệu như đang nũng của cô, nhớ mặt , cô luôn thể hiện sự lễ phép chừng mực, nay đều gọi là Hoắc...
Nghê Hạ cũng ý thức mới hỏi gì, ngoài việc lồng ghép Hoắc Thiệu Hàng của hiện tại với thiếu niên năm một , thì còn do tác dụng của rượu nữa. Cô lắc đầu, " say, ... Hoắc, lên tầng đây, phiền nhé."
Hoắc Thiệu Hàng đáp lời cô, chỉ theo bóng cô cuống quýt chạy lên tầng.
Anh mím môi, về màn đêm đen ngoài ban công. Anh cũng cảm thấy kỳ lạ, nếu là đây, tuyệt đối đưa một nữ diễn viên mới quen về đây, ngoài một vài bạn , cũng chẳng ai nhà . với Nghê Hạ, cảm giác tin tưởng, lẽ do tính cách của cô, tĩnh lặng, điềm đạm, cũng lẽ là vì cô mang đến cho cảm giác ...quen thuộc.
Ngày hôm , Nghê Hạ thức giấc. Cô đồng hồ, tám giờ đúng.
Ra khỏi phòng, cô sang xem Giang Thần . Chăn giường phồng lên, Giang Thần còn đang ngủ.
Nghê Hạ cẩn thận đóng cửa phòng xuống lầu. Tối hôm qua gì cũng vội vàng, thế nên cô kịp xem nhà của Hoắc Thiệu Hàng trông như thế nào. Bây giờ xem kĩ thì mới phát hiện tòa nhà kiểu Tây cách trang hoàng vô cùng độc đáo, đồng thời cũng phù hợp với phong cách của Hoắc Thiệu Hàng. Có thể thấy, đây hẳn là thiết kế của một kiến trúc sư tài ba.
Sau khi thăm quan một vòng phòng khách, Nghê Hạ nhà tắm rửa mặt, xong xuôi thì cái bụng bắt đầu kêu gào. Tối qua ăn mấy, hơn nữa, cô thói quen ăn sáng, thế nên bây giờ đói cũng là bình thường.
Nghê Hạ ngoài mua chút đồ ăn, nhưng thấy bộ quần áo của treo ở bên ngoài, vẫn khô...
Cô bếp. Không Hoắc Thiệu Hàng thích khác động bếp của nhỉ? Nghê Hạ ngẩng đầu cánh cửa phòng đóng chặt, tính tình khá , chắc là . Hơn nữa, ngày hôm qua cô phiền , nhân thể giúp và Giang Thần bữa sáng cũng là hợp lý. Nghĩ như , Nghê Hạ liền bước phòng bếp. Cô mở tủ lạnh , bên trong nhiều thứ lắm, nhưng vẫn thể ăn . Có lẽ Hoắc Thiệu Hàng thường xuyên về đây.
Nghê Hạ lấy bánh mì ruột mềm, trứng gà và thịt xông khói , nguyên liệu nhiều, cô chỉ thể đại khái.
Lúc từ lầu xuống, Hoắc Thiệu Hàng thấy một bóng dáng bận rộn trong bếp. Anh lẳng lặng đến gần, nhân tiện đánh giá dáng vẻ của Nghê Hạ. Quần áo rộng thùng thình, mái tóc tóm thành đuôi ngựa ở đằng , dáng vẻ ở nhà thoải mái...
Cô cúi đầu, chăm chú rán miếng bánh mì, mà cái gáy trắng nõn ánh mặt trời càng chói mắt hơn. Hoắc Thiệu Hàng cảm thấy cảnh tượng thật yên ả, tựa như hình ảnh vợ dậy sớm bữa sáng cho chồng .
Ý nghĩ lóe lên, Hoắc Thiệu Hàng liền thoáng thấy kinh ngạc. Anh khẽ , xua suy nghĩ đột nhiên xâm chiếm đầu óc .