cô nắm tóc nên đau lắm, nhưng cũng van xin vì tin Giang Phong sẽ tìm và cứu và Thiên Nga khỏi chỗ . Thế nên chỉ đành tìm cách kéo dài thời gian để cô kích động mà hại đến Thiên Nga.
Cố gồng nén chịu cơn đau
- cướp cái gì của cô cả, cô hiểu lầm .
Cô vẫn cố chấp quát lớn
- Mày còn chối ? Vậy thì cái thai trong bụng của mày là thế nào hả?
Trong giây lát hình vì câu của chị , đưa mắt xuống chiếc bụng phẳng lì của Minh Hằng. Mãi một lúc ngẩng mới nhớ vụ Giang Phong với là thai, lẽ nào Minh Hằng vì mà hôm nay cô bắt .
Hiểu vấn đề nhanh chóng giải thích ngay
- Cô hiểu lầm , hiểu lầm nghiêm trọng luôn đấy? Để cho cô và Giang Phong là gì cả, và cũng chẳng thai.
Nghe xong Minh Hằng liền khựng , cô tỏ vẻ tin nên liền hỏi
- Có thật ? Mày thai
Nhìn cô bớt kích động mới thở phào đáp
- Thật… thai, cũng là gì liên quan đến . Vậy cô thả nha… nha… !
Minh Hằng im lặng, cô chậm rãi bước quanh chỗ , cau mày nghĩ ngợi. Chiếc váy xanh cô vì những cơn gió vô tình lướt qua mà tung xoè thật . Nhìn Minh Hằng lúc , nếu như cô hung dữ và lên cơn điên thì lẽ cô thật bao nhiêu.
vẫn ôm chặt lấy Thiên Nga, con bé trong lòng vẫn một mực im lặng nhưng sâu trong lòng con bé chắc là sợ lắm, nó cứ run lên từng hồi, nước mắt ngừng rơi xuống khi đối diện với Minh Hằng.
- Không? Không . Mày dối nếu như mày và chuyện gì thì tại ở cùng một nhà, mày còn xúi bắt Thiên Nga xa tao. Mày thâu tóm tình thương của con bé để con bé thương yêu mày. Không tất cả là do mày. Tao thể tha cho mày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-44.html.]
- xúi lúc nào chứ. Là con đem Thiên Nga về cho nuôi mà! Còn nữa, con bé ngoan ngoãn thì thương thế thôi. Cô đừng gây chuyện với ?
- Mày im , đừng chối.
Cô đúng là cố chấp thật mà, đến như thế mà vẫn chịu , cứ tự suy nghĩ áp đặt cái suy nghĩ của cô lên khác. Quá đáng thật mà. lúc dù cũng sợ cô liều lắm nhưng vẫn dằn lòng mà tặc lưỡi lên tiếng
- Này nãy giờ mà cô hiểu gì luôn hả, là liên quan đến Giang Phong, yêu bé nhỏ của cô mà. Nói cô đừng buồn chứ cô mà cái cách sống của cô giống gói Lipton hả? Bao nhiêu tinh tuý thì thoát hết ngoài, còn cặn bã thì giữ trong đầu. Người nhiều mà vẫn thể thẩm thấu là ?
cố tình cho hả nên để ý lúc gương mặt của Minh Hằng đỏ bừng gay gắt. Cô kêu hai thằng đến một thằng lôi đến gần cô , một thằng giữ chặt bé Nga. Khúc mới giật b.ắ.n , sợ cô liều nên liền lên tiếng
- Này con bé tội, đừng hại đến con bé.
Bé Nga vì lạ túm tay con bé sợ hãi, hướng mắt nấc
- Mẹ ơi cứu con!
Bé Nga dứt lời thì đột nhiên Minh Hằng tới, cô cúi xuống, một tay nâng mặt con bé lên bóp chặt. Cô gằn giọng
- Mày gọi ai là hả? Mày nên nhớ tao mới là mày?
Thiên Nga lắc đầu, tiếng thật to như xé toạc lòng
- Không , Nguyệt mới là con.
Bốp…
Minh Hằng hài lòng, đưa tay lên tát thật mạnh mặt con bé, năm ngón tay cô in đỏ lên da thịt non nớt khiến cho trái tim cũng như ai đang cầm d.a.o đ.â.m mạnh . Dù ruột thịt nhưng thể chịu đựng cảnh con bé đánh .
Cố hết sức vùng vẫy, cuối cùng cũng đẩy cái thằng đang giữ , nó té ngã là trườn nhanh đến con bé, nhưng kịp ôm lấy Thiên Nga thì bọn chúng một nữa bắt . Minh Hằng còn nhẫn tâm đưa cái chân đang mang đôi gót nhọn đạp mạnh lên bàn tay của . Cô dùng lực nghiến gót chân đến đau như c.h.ế.t sống đến đó. Đau đến mức mà chẳng thể thở nổi
- Á… đau quá… thả tao … thả tao … !