mang giày vô xong là con Linh nó kéo nhanh   khỏi phòng,  tưởng là nó bắt taxi  chứ nhưng  ,  tới đầu hẻm  mới thấy một chiếc xe  màu đen bóng đậu sẵn ở đó từ khi nào . Thấy bọn     bên trong liền bước xuống. 
  im lặng     tới   với con Linh thì  cũng đoán là bồ nó , mà công nhận con Linh  chọn  ghê á,     trai, tướng tá ngon lành chắc là con nhà giàu . 
Mà con Linh từ khi thấy bồ nó là nó quên  cứ xà nẹo với   bỏ   như trời trồng, may    cũng  điều nên lên tiếng chứ  chắc   trở về phòng ngủ luôn 
- Em và bạn lên xe . 
Anh  cất tiếng  với con Linh  khẽ liếc  qua  gật đầu,  theo phép lịch sự cũng gật đầu chào , lúc  con Linh nó mới nhớ  sự hiện diện của  nên liền    
- Ừ lên xe  Nguyệt. 
 bĩu môi  nó
- Giờ nhớ tới tao  hả?
- Có quên mày … haha
Thấy nó  giã trân mà   đ.ấ.m cho nó một phát  đó, trần đời giờ  mới  nó mê trai  một thì  ai dám   hai luôn, bấy lâu ở chung nhà tưởng nó ngoan ngoãn đằm thắm lắm, ai ngờ khi thấy trai là nó dại  liền. 
Bọn  bước  xe,  tưởng bồ con Linh lái xe nên định để con Linh  ở ghế phụ,  xuống ghế    cho khỏe nhưng  chi  định mở cửa lên  thì    con Linh đẩy lên phía ghế , nó kề tai   nhỏ
- Mày  ghế  , tao với  Nam (Nam là tên của bồ nó)   cho. 
  nó khó hiểu hỏi 
- Rồi ai lái xe,  … 
   hết câu  thấy con Linh đá mắt  trong,  im lặng  theo,  lớp kính xe em  thể  thấy một  nữa  bên trong đang cầm vô lăng. Con Linh 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-dinh-menh/chuong-6.html.]
- Có  lái  kìa. Mày   kế , hợp thì hốt luôn cũng . Há há
Nghe giọng  của con Linh tự nhiên  rùng cả , hôm nay thấy nó lạ lạ  đó, gặp trai xong nó  bệnh tưng tửng luôn . Ngoái   thấy nó và bồ nó  trong   nên  cũng  thể xuống phía  nữa, đang chần chừ chẳng   mở cửa thì  trong xe  chòm qua mở cửa xe  cho  và lên tiếng
- Em lên xe . Tranh thủ  nhanh còn về cho sớm. 
Cái giọng  đó trầm ấm   mà nó  lỗ tai thật sự. 
Rồi  bước lên,  kéo cái cửa xe đóng    yên, thở cũng  dám thở mạnh,  bên tai còn  loáng thoáng   bảo  thắt dây an  , nhưng mà đây là  đầu tiên   xe  nên  cứ loay hoay mãi chẳng  cái dây an  nó  ở chỗ nào. 
Đợi mãi vẫn thấy em  thắc  dây an  nên   như mất kiên nhẫn,   lẽ thấy  ngáo ngơ quá nên bên    chồm qua kéo nhanh sợi dây thắt qua   luôn, vô tình lúc   ngửi  mùi nước hoa quen quen, cảm giác  vô tình khiến  ngước lên, bất  ánh mắt  và   chạm  ,  trố mắt   chớp mi, gương mặt  quen quá… 
Còn    khi vô tình   thì  nhanh chóng lạnh lùng thu tầm mắt về  đó khởi động xe và chạy . 
 ngẩng  một lúc,  đó mới giật  nhớ …   là  mà hôm qua  mới cứu đây mà.  sực nhớ    nhưng cũng chẳng  gì thêm nữa, ngước  lên kính chiếu hậu thấy phía  con Linh và bồ nó đang ôm  thắm thiết tự nhiên  ngại giùm nó luôn,  nghĩ nó  dễ dãi như , mà trần đời cũng  ai như , nó kêu gì thì  nấy nên giờ đây mới nhàm chán  thấy cảnh . 
Thở dài một , tựa đầu dựa  một bên    bên ngoài, những ánh đèn đường đang lung linh như tô thêm cho thành phố một màu sắc sặc sỡ, từng con phố, từng chung cư cao cấp   cũng toát lên vẻ  hào nhoáng khiến cho   ngước , tự trong lòng thầm trầm trồ ao ước một    với tới. 
Mải say sưa ngắm thành phố mà  cũng quên luôn là xe dừng  từ lúc nào , cho đến khi con Ngoc gọi  mới giật  thu tầm mắt trở 
- Nguyệt, tới . 
- Ờ
 ngó trong xe chẳng còn một ai cả, tất cả bước  từ lúc nào , cánh cửa ghế phụ cũng  mở sẵn.  ngại ngùng bước . Đập  mắt  lúc  dòng chữ Bar Giang Phong cực lớn. 
 choáng ngợp, tự ti kéo tay con Linh    khẽ
- Tự nhiên tao khó thở quá mày ơi. Hay tụi mày   chơi  tao  ngoài xe