Giọng  trong trẻo, mang chút mơ màng, âm thanh trầm thấp khiến   khó lòng quên.
Thư Ngâm ngẩng đầu, đúng lúc chạm  ánh mắt . "Thật trùng hợp."
"Ngồi cùng bàn với em  ?" Thương Tòng Châu  đối diện, hỏi.
 
Thư Ngâm gật đầu. Anh  xuống.
Thương Tòng Châu gọi lớn: "Ông chủ, cho  một phần bánh bao nhỏ ( xiao long bao ) và một bát hoành thánh nhé."
Thư Ngâm hỏi: "Anh cũng  ăn sáng ?"
"Ừ, quán   điểm tâm khá ngon,  thường  đến đây ăn. Còn em?"
Thư Ngâm ngập ngừng: "Em cũng thường xuyên đến đây." Trong khu dân cư quanh đây  gần hai mươi quán điểm tâm,
nhưng  một đêm thức trắng khi về nước, cô tình cờ chọn quán . Dù quán   nhiều món nhưng  hợp khẩu vị cô.
Từ đó, cô chỉ dùng điểm tâm ở đây. Cô vốn  cố chấp, một khi xác định điều gì thì  khó  đổi.
Thay đổi  khó, nếu chọn quán khác, cô sẽ cảm thấy  , như một dạng phản bội .
"Em thường xuyên đến đây ?" Thương Tòng Châu lấy đũa, động tác thong thả, giọng điệu nhàn nhạt nhưng toát lên sự quý phái do thời gian  luyện, : "  đây chúng   từng gặp ."
Thư Ngâm uống một ngụm đậu nành, trả lời chậm rãi: "Chắc do giờ giấc  trùng ,  lúc em đến từ năm, sáu giờ,  lúc tám, chín giờ. Còn  thì ?"
"Anh hả?" Anh suy nghĩ một lát: "Thường là  lúc bảy giờ sáng."
Anh  thói quen sinh hoạt điều độ, sáu giờ thức dậy, tập thể dục bốn mươi phút  đến mua điểm tâm.
"Sao hôm nay đến muộn ?"
"Sáng nay  họp trực tuyến với đối tác nước ngoài,  kết thúc."
"À..." Thư Ngâm thở dài: "Công việc của  thật vất vả." "Mỗi công việc đều  vất vả riêng." Thương Tòng Châu .
 
Hai   đối diện , Thư Ngâm chậm rãi nhai cây quẩy trong miệng.
Ngẩng mắt lên thấy Thương Tòng Châu im lặng ăn điểm tâm, mắt lim dim, mí mắt còn  vết thâm nhẹ do thức khuya.
Bỗng nhiên  khẽ nhếch mắt lên,  cô như đang suy nghĩ gì đó: "Chỉ ăn thế   đủ no ?"
Thư Ngâm khẽ nín thở: "Ít ? Đã nhiều ."
Thương Tòng Châu khẽ nhướn mày, ánh mắt hướng  ngoài, xa xăm và nhẹ nhàng, như lạc  hồi ức.
Bất chợt, Thư Ngâm   : "Em gầy hơn hồi học cấp ba nhiều."
Cô nghẹn ngào.
Ngước đầu, nhỏ giọng : "Hồi đó em khá mập." Thương Tòng Châu: "Có ?"
Thư Ngâm: "...Ừ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tinh-yeu-khong-khoang-cach/chuong-48.html.]
"  thấy lúc đó em  ." Anh , tìm lý do cho nhận định của : "Có thể do nam nữ đánh giá khác ."
Nửa câu  cô   rõ, chỉ kịp  nửa câu đầu. Tim cô đập mạnh  hụt hẫng rơi thẳng xuống.
Cô hỏi: "Anh thật sự nghĩ hồi đó em  ?"
Thương Tòng Châu  chút do dự, trả lời chắc chắn: "Ừ."
Sau đó Thư Ngâm như  mất hồn, từng cử động nhai nuốt đều trở nên máy móc vô cảm.
Bữa sáng   do Thương Tòng Châu trả tiền. Anh hỏi ông chủ: "Ông chủ, tổng bao nhiêu ?"
Thư Ngâm đang định lấy điện thoại quét mã QR thì tay chợt ngừng , cuối cùng vẫn chọn tắt .
Ra khỏi quán, cô mở khung chat với Thương Tòng Châu,  chuyển tiền điểm tâm cho .
 
Thương Tòng Châu  bên cạnh, lợi dụng chiều cao của   từng cử động nhỏ của cô.
Trong lòng  khẽ thở dài.
Lần đầu gặp  tính toán rõ ràng với  đến . "Thư Ngâm."
"À?" Bị gọi tên một cách bất ngờ, cô giật , nhập nhầm  tiền,  điện thoại  bất ngờ nhận diện khuôn mặt nhanh trong khoảnh khắc đó,  tiền lập tức  chuyển 
Nhìn thấy ảnh chụp màn hình chuyển khoản, Thư Ngâm lập tức hoa mắt.
...520.
"...Em chuyển nhầm ." Cô vội thanh minh.
"Ừ,  thấy ." Mặt Thương Tòng Châu vẫn bình thản, với con  đầy ẩn ý ,   hề trêu chọc, chỉ  nhẹ nhàng: "Yên tâm,   nhận ."
Ý cô thì     .
Cô  kịp nghĩ cách  thì    hỏi: "Thư Ngâm, em luôn tính toán rõ ràng với  khác đến thế ?"
"Vậy hả?" Cô phản ứng một cách bản năng.
"Chỉ là tiền điểm tâm thôi, coi như  mời em ." Thương Tòng Châu : "Lúc ở bệnh viện  cũng mời em ăn tối, còn nhớ chứ?"
Làm  Thư Ngâm  thể quên . Trong ký ức cô còn —
Cửa hàng tiện lợi lúc nửa đêm, cô ngủ gật vì mệt, khi tỉnh dậy  bàn   một chai nước.
Là  mua cho cô.
Thương Tòng Châu khẽ nhíu mày,  Thư Ngâm im lặng.
Khuôn mặt  điềm tĩnh, môi cong nhẹ, thở dài một tiếng  : "Trước đây em dễ gần hơn,  tính toán với  rõ ràng thế ." Giọng như  với chính .
 
Thư Ngâm  sững .
 nét mặt  bình tĩnh,  gió,  tuyết, cũng chẳng  những câu chuyện tình yêu ướt át.
Anh quá bình thản, còn cô thì như  trải qua một cơn bão dữ dội, gió  cây gãy, mưa rơi đầy thành phố, còn cô thì  giữa đó với một cảm giác hỗn độn, hoang mang  lối thoát.