“Họ Cố, còn là hùng chiến đấu! Từng lên báo.”
Tô Lai Bảo thông tin từ miệng dân làng.
“Đồng chí, đồng chí giúp tra cứu với, thật sự là em vợ của đoàn trưởng, nếu đồng chí đưa đến quân đội, rể chắc chắn sẽ cảm kích đồng chí.”
Công an mặt đanh , “Đâu đơn giản như , ngay cả địa chỉ cũng , quân đội ở Nam ở Bắc cũng rõ, Đại quân khu, Phân quân khu, Khu cảnh , Khu phòng thủ, tổng cộng bao nhiêu đoàn trưởng ? Đoàn trưởng họ Cố từng lên báo cũng chỉ một , chỉ là một công an, thông tin quân đội, tra là tra , báo cáo lên từng cấp một.”
Tô Lai Bảo ngớ , khó ? Chị cả tìm dễ ? Nói tìm là tìm .
“Anh rể tên gì?” Công an hỏi.
“… Không .”
Công an nheo mắt , “Vậy báo nào lên thì chứ?”
“Không… rõ.”
Công an hỏi nữa, đặt bút xuống, “Cậu chắc chắn những gì là sự thật?”
Tô Lai Bảo vội vàng gật đầu, “ thật!”
lúc , một công an khác đẩy cửa bước , ghé sát tai công an nhỏ vài thông tin.
Công an cau mày thật chặt, ‘Bốp’ một cái đập mạnh xuống bàn!
“Thành thật khai báo khoan hồng! Chống đối sẽ nghiêm trị! Tô Lai Bảo, thành thật khai , năm ngày ở nhà trọ Hồng Hà trộm cắp là !”
Tô Lai Bảo sợ đến mặt trắng bệch, vội vàng xua tay, “Không , …”
“Còn ! Vợ khai ! Anh rể đoàn trưởng gì chứ, thấy các là dùng thông tin lỏm ở đó, ở đây đ.á.n.h lận con đen! Nhà trọ Hồng Hà báo án mấy ngày ! Căn tin nhà trọ mất một lượng lớn lương thực tinh, các phạm tội trộm cắp! Sẽ kết án đấy!”
“Không… …” Tô Lai Bảo hai chân run rẩy, sợ đến mặt còn chút máu.
“, rể … thật, thật sự là đoàn trưởng.”
“Mặc kệ đoàn trưởng , các trộm cắp là sự thật, đợi kết quả xử lý !”
Nói xong, công an ngoài, một lát , đưa đến nhà tạm giam, ở đó gặp Hứa Đại Nữu.
Hình ảnh của Hứa Đại Nữu cũng khác là bao, dơ bẩn lôi thôi như ăn mày, thấy Tô Lai Bảo lao tới, “Xảy chuyện gì ? Sao nhốt chúng ở đây? Không đưa chúng tìm rể ?”
Hai vợ chồng thuộc dạng tự chui đầu rọ, khi chạy khỏi nhà trọ, mặc dù họ chút tiền, nhưng phiếu lương thực, mua đồ ăn, giấy giới thiệu, cũng về quê.
Sau mấy ngày lưu lạc ở địa phương, hai chịu nổi nữa, vắt óc suy nghĩ, nghĩ cách .
Hai trốn nữa, cố tình lởn vởn mặt công an, bắt .
Tô Lai Bảo chằm chằm cô , “Cô chuyện trộm bánh bao ?”
Hứa Đại Nữu nhận vấn đề nghiêm trọng, “ , , thành thật khai báo, lúc đó công an chắc chắn sẽ giúp tìm , đưa chúng đến mặt rể.”
“ bảo cô thành thật khai báo, bảo cô chúng trộm bánh bao!” Tô Lai Bảo chỉ cảm thấy trời đất cuồng.
Cái đồ ngu xuẩn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-101.html.]
“Sao ? Trộm bánh bao thì ? Anh rể chúng là quan lớn bằng huyện trưởng đấy, chúng là họ hàng của quan lớn, mấy cái bánh bao thôi mà, đợi tìm rể, bảo rể bồi thường cho họ là .”
Hứa Đại Nữu thấy chuyện gì nghiêm trọng, ở quê, thấy lương thực nhà trồng , ngang qua vơ một nắm, thấy cây nhà kết trái sai, trèo lên hái vài quả, thấy cùng lắm là c.h.ử.i vài câu, nếu gặp so đo, bồi thường cho họ là , chuyện gì lớn .
“Bốp!”
Tô Lai Bảo giáng mạnh một cái tát mặt Hứa Đại Nữu!
⛔ Chương 83: Không Đưa
Hứa Đại Nữu cái tát đ.á.n.h choáng váng, một lúc lâu mới hồn, “Tô Lai Bảo, đ.á.n.h ?”
Kết hôn bao nhiêu năm nay, luôn là Hứa Đại Nữu nhéo véo đ.á.n.h Tô Lai Bảo, Tô Lai Bảo đánh, đây là đầu tiên từ đến nay.
“Đánh cô thì ? Cô đáng đánh! Cái đồ ngu xuẩn ngu xuẩn!” Tô Lai Bảo nhảy dựng lên mắng.
Hứa Đại Nữu vốn hiền lành, đ.á.n.h mắng, tức giận nhảy lên vồ lấy tóc Tô Lai Bảo, tay giáng lên mặt một trận!
“ cho đ.á.n.h , cho mắng ! Anh giỏi giang đấy! Anh lên trời luôn !”
“Bốp bốp bốp!”
“Bốp bốp!”
“Bốp!”
Tô Lai Bảo đ.á.n.h đến kịp chống đỡ.
Cuối cùng vẫn là công an giải cứu , giam giữ riêng.
Công an với ánh mắt thương hại, cũng phần khinh thường, một đàn ông to lớn một phụ nữ đ.á.n.h nông nỗi , vô dụng!
Tô Lai Bảo trong đời thấy nhiều ánh mắt như , , cũng như khi, cúi đầu xuống.
Tối ngày hôm , và Hứa Đại Nữu đưa đến một mỏ đá trong núi sâu, trong mỏ đá cả nam lẫn nữ, đều là những phạm tội và những kẻ lang thang phận rõ ràng.
Phạm tội ăn trong tù ? Không cửa !
Anh và Hứa Đại Nữu giam giữ riêng, quản đốc canh chừng việc, vai quản đốc còn vác súng, chạy cũng chạy thoát.
Anh hỏi khi nào họ thả?
Khi nào thể về?
Không ai thèm trả lời .
Anh rể là đoàn trưởng quân đội, ai trong mỏ đá tin, ngược còn chế giễu , bắt những công việc nặng hơn.
Hứa Đại Nữu chịu nổi, tìm đến lóc, Tô Lai Bảo chằm chằm cô , nghiến răng chặt, “Nếu cô chuyện chúng trộm bánh bao, chúng nông nỗi !”
Hứa Đại Nữu nức nở, cô trộm mấy cái bánh bao thế chứ.
Nếu , đ.á.n.h c.h.ế.t cô , cô cũng !
Vài ngày , đến dẫn họ , Tô Lai Bảo nghĩ chuyện kết thúc, hoặc là tìm chị rể, đưa đến quân đội.