TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 109

Cập nhật lúc: 2025-12-05 10:30:35
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vương Xuân Hoa: “Chuyện đó để trong lòng mà.”

Vương Xuân Hoa thực nhắm đến, là một cô gái trong đoàn văn công, cô gặp hai , thấy , cô gái cũng ý, nên định bụng đợi con trai về thăm nhà thì cho hai đứa gặp .

Đến lúc đó sẽ tìm cách điều con trai về, cả nhà đoàn tụ, vợ chồng đều ở trong quân đội, còn gì hợp hơn.

Buổi tối Cố Hành còn tiếp tục, Tô Chiêu Chiêu nắm lấy cổ áo cho cử động: “Đoàn trưởng Cố, xin kiềm chế.”

Không giải quyết phía , Cố Hành bèn luồn tay từ bên , Tô Chiêu Chiêu tiếp tục ngăn cản: “Em hai đêm ngủ ngon . Mai còn thành phố nữa, em ngủ gật trong rạp chiếu phim .”

Cố Hành trực tiếp đè cô xuống giường: “Anh sẽ nhanh thôi.”

Tô Chiêu Chiêu trợn mắt, Đoàn trưởng Cố, đàn ông nên nhanh, đang coi thường khả năng của ?

Người kiêng khem nhiều năm như thế, liên tục ăn hai bữa cơm ngon, bảo dừng , mà dừng , phát điên lên giày vò là kiềm chế lắm .

Cố Hành cảm thấy đang kiềm chế, vì sức khỏe của cô, dám càn.

Chẳng mấy chốc, Tô Chiêu Chiêu chịu thua, mặc kệ thế nào thì thế.

Tối nay Cố Hành kiềm chế hơn một chút, giày vò nhiều, xong việc Tô Chiêu Chiêu vẫn mơ màng.

Thấy cầm ‘cái đó’ ngoài rửa, cô còn tò mò theo xem.

Chỉ thấy cầm ‘cái đó’ rửa vòi nước, lau khô, rắc bột hoạt thạch đều lên, đặt hộp, dùng lấy .

Tái sử dụng nhiều , thật là phiền phức.

Hơn nữa nó còn dày, chắc chắn trải nghiệm của Cố Hành cũng hảo lắm.

Cố Hành thấy cô: “Không buồn ngủ nữa ?”

Ánh mắt ý nếu buồn ngủ thì tiếp tục.

Tô Chiêu Chiêu vội vàng lắc đầu: “Buồn ngủ, ngủ ngay đây.”

Nằm lên giường, chẳng mấy chốc ngủ .

Cố Hành xuống kéo cô lòng, nghiêng ôm cô, tay ôm eo cô buông.

Cằm tựa đỉnh đầu cô, khó ngủ, bên ngoài mưa rơi lách tách, Cố Hành dậy đóng cửa sổ một chút, lên giường, ôm Tô Chiêu Chiêu từ từ chìm giấc ngủ trong tiếng mưa rơi.

Thời tiết thứ Bảy , khí trong lành và đặc biệt sảng khoái.

Mặt trời sớm nhảy khỏi biển mây, ánh nắng xuyên qua cửa sổ rọi phòng, chiếu sáng ngóc ngách.

Và cũng đ.á.n.h thức đang ngủ nướng.

Tô Chiêu Chiêu giường vươn vai thật dài, bước ngoài mới thấy mặt đất bên ngoài ẩm ướt: “Tối qua trời mưa ?”

“Mưa nửa đêm.” Cố Hành dậy sớm nấu cháo, để hai đứa trẻ tự tập thể d.ụ.c trong sân.

Tô Chiêu Chiêu ngẩng đầu trời: “Ban ngày chắc mưa nữa nhỉ, nếu ban ngày còn mưa, thành phố sẽ bất tiện lắm.”

Dính đầy bùn đất.

“Yên tâm , thời tiết , chắc sẽ mưa nữa .”

Cố Tưởng và Cố Niệm bố thành phố, ngưỡng mộ vô cùng, chúng cũng , nhưng học.

Hai đứa trẻ ăn sáng mà bố đầy vẻ thèm thuồng, thần sắc ủ rũ.

“Lần bố dẫn hai đứa , cả nhà cùng , công viên thành phố, trong công viên chèo thuyền, lúc đó bố sẽ dẫn hai đứa chèo thuyền chơi.”

Cố Hành , hai đứa trẻ hỏi: “Lần là khi nào ạ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-109.html.]

Chỉ sợ nữa, thì nhiều lắm.

“Khoảng Quốc Khánh , đợi hai đứa biểu diễn xong, bố sẽ dẫn hai đứa thành phố.”

Lần hai đứa trẻ mới hài lòng, chỉ mong ngày đó mau đến.

Đợi hai đứa học, Cố Hành và Tô Chiêu Chiêu cũng thu dọn khỏi nhà.

Hai xe buýt, xe buýt quá chậm, còn đợi, đến thành phố sẽ muộn.

Cố Hành kéo Tô Chiêu Chiêu nhờ xe quân đội.

Người lái xe là đồng chí Tiểu Phương, từng ga đón Tô Chiêu Chiêu lúc .

Lâu ngày gặp, Tiểu Phương suýt chút nữa nhận .

“Chị dâu, chị đổi nhiều quá.”

Tiểu Phương ngẩn một chút.

Đây còn là chị dâu ?

Hay là Đoàn trưởng Cố đổi vợ ?

Không hề giống mới từ nông thôn đến lâu.

Cố Hành liếc : “Lái xe.”

Tô Chiêu Chiêu khen, vui: “Dạo thế nào?”

“Rất , .” Tiểu Phương dám chằm chằm Tô Chiêu Chiêu nữa, sợ ánh mắt g.i.ế.c của Cố Hành.

Chị dâu trả lời , vẫn là chị dâu cũ, đổi .

Dọc đường , Tô Chiêu Chiêu trò chuyện với Tiểu Phương, thời gian trôi qua nhanh, đến thành phố, Tiểu Phương đưa họ đến phố trung tâm thương mại.

“Đoàn trưởng, chị dâu, hai cứ chơi , hai giờ chiều lái xe về doanh trại, nếu hai về lúc đó, sẽ đón hai ở đây.”

Cố Hành xua tay: “Không cần, buổi chiều bọn tự bắt xe về.”

“Vậy thì , đây, tạm biệt chị dâu.”

Tô Chiêu Chiêu vẫy tay: “Tạm biệt.”

Rạp chiếu phim con phố , Cố Hành hỏi: “Đi xem phim trung tâm thương mại ?”

Vị trí họ xuống xe gần trung tâm thương mại nhất, Tô Chiêu Chiêu kéo Cố Hành về phía trung tâm thương mại: “Đi xem hàng .”

Cái gì hàng ?

Tô Chiêu Chiêu dẫn Cố Hành đến quầy mỹ phẩm, mắt quét qua một lượt là thấy ngay thỏi son môi trong tủ kính.

“Đồng chí, lấy cho một thỏi !”

Cô bán hàng Cố Hành một cái, mở tủ kính lấy thỏi son : “Hàng mới về, cô đến đúng lúc đấy, chậm một hai ngày nữa chắc chắn hết.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Ba đồng hai.”

Tô Chiêu Chiêu trả tiền, trong thời đại mà lương trung bình chỉ hai ba chục đồng, một thỏi son môi bán tới hơn ba đồng, thực sự đắt.

Cũng giống như bạn lương hai ngàn mà mua thỏi son hơn ba trăm.

Mua xong son môi, Tô Chiêu Chiêu định luôn, Cố Hành hỏi cô: “Không mua kem dưỡng da ?”

“Chưa mua vội, mua dùng hết.”

Cố Hành chỉ chai nước hoa xua muỗi trong quầy: “Mua một chai nước , mấy hôm nay muỗi mùa thu, thoa một chút cho đỡ ngứa.”

Loading...