Đến cửa hàng cung tiêu, Vương Xuân Hoa đợi ở cửa, Tô Chiêu Chiêu khu văn phòng, mở cửa từ bên trong.
Biết cô may áo khoác, Tô Chiêu Chiêu giới thiệu loại vải nhung kẻ.
“Cái , là bền, sờ còn dễ chịu nữa.”
Vương Xuân Hoa phân vân giữa màu xanh đậm và màu vàng gừng.
“Màu vàng gừng , con gái mặc sẽ trông sức sống hơn.” Tô Chiêu Chiêu đề nghị.
“Được, lấy màu vàng .”
Mua xong vải, Vương Xuân Hoa thẳng đến tiệm may.
Lúc rời còn chào Tô Chiêu Chiêu mới .
Buổi chiều bận một chút, từ lúc nào đến giờ tan , cất tiền thu hôm nay tủ khóa, mai giao cho phòng tài chính, Tô Chiêu Chiêu cầm chìa khóa tan .
Về đến nhà, cô thấy tường sân đóng một hàng giàn leo.
“… Đợi chúng leo lên giàn, còn lâu lắm.”
Cố Hành rửa tay: “Cứ . Tối nay ăn gì?”
Tô Chiêu Chiêu định rang một ít lạc rang muối, ăn kèm cháo buổi sáng cũng ngon, nếu Cố Hành mời đồng đội đến nhà uống rượu, cũng thể dùng món nhắm.
Cố Tưởng và Cố Niệm ăn bún chua cay, Tô Chiêu Chiêu dùng nước sôi ngâm bún, tranh thủ lúc ngâm bún, bảo Cố Tưởng và Cố Niệm nhanh chóng bóc lạc.
Số lạc mang từ quê lên, cũng nhiều, ba bốn chục cân, đây là trọng lượng cả vỏ, bỏ vỏ thì cân còn giảm nữa.
Cố Hành cũng tham gia , ba nhanh, chẳng mấy chốc, một bát lạc to bóc xong.
Cho dầu chảo, lửa trong bếp nhỏ, đợi dầu nóng , Tô Chiêu Chiêu đổ lạc .
“Các con bóc tiếp , nhiều một , thể ăn lâu.”
Ba việc hăng hái.
Lạc rang xong rắc một lớp muối ăn lên, món lạc rang muối thành.
“Ăn thử .”
Cố Hành gắp một hạt bỏ miệng: “Ngon lắm!”
“Em đương nhiên ngon .”
Rồi hỏi : “Anh uống một chút ?”
Cố Hành nghĩ một lát: “Em đựng một bát nhỏ , lát nữa sang nhà lão Chu uống một ly.”
Uống rượu là quan trọng nhất, quan trọng là giao lưu.
Nghe lời , Tô Chiêu Chiêu để một bát nhỏ, phần còn dùng túi bọc kín để bảo quản.
Ăn tối xong, Cố Hành bê bát lạc rang và rượu ngoài.
Chu Tiểu Quân mở cửa, nhà họ Chu cũng ăn xong, Vương Xuân Hoa đang dọn dẹp bàn ăn.
Thấy xách rượu, là họ chuyện, cô nhanh nhẹn lau bàn, lấy cốc uống rượu và đũa.
“Tiểu Tô ?”
“Ở nhà sách.”
“Em dâu ham học thế ?” Người là Chính ủy Chu.
Cố Hành gật đầu: “Cô ngày nào cũng học văn hóa.”
Chính ủy Chu giơ ngón cái lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-117.html.]
Những ham học, cầu tiến, cán bộ nào cũng thích.
Tô Chiêu Chiêu Cố Hành đang khen như ở bên ngoài, buổi tối cô sách một lúc, lấy áo len đan.
, áo len của cô vẫn đan xong.
cũng sắp , cho cô thêm vài ngày nữa, chắc chắn sẽ đan xong.
Biết cô đang đan áo len, Tiểu Đường còn bảo cô mang áo len đến cửa hàng cung tiêu mà đan, lúc rảnh rỗi việc riêng của , ai gì .
Vì đều .
Đan áo len, khâu đế giày, còn mang rau mua đến đơn vị nhặt lúc việc, tan về là thể nấu ăn.
Tô Chiêu Chiêu thực cũng , vì thực sự buồn chán, quá rảnh rỗi, rảnh đến mức cô chỉ thể sách g.i.ế.c thời gian.
dù cô cũng mới đến lâu, vẫn giữ thái độ khiêm tốn một chút, giữ hình tượng yêu nghề.
Đợi cô chính thức, nhất định sẽ theo gương !
Sáng thứ Hai , Tô Chiêu Chiêu mặc chiếc váy Bratsy mới mua, tất trắng và đôi bốt da Cố Hành mua cho cô đây.
Mắt Cố Tưởng và Cố Niệm sáng rực: “Oa! Mẹ xinh quá!”
Tô Chiêu Chiêu vui vẻ, điệu một vòng, vạt váy xòe như cánh hoa.
Cố Hành cô nhiều , cuối cùng ánh mắt dừng ở môi cô.
Nếu thoa son môi chắc chắn sẽ hơn.
Đang nghĩ thế, thấy cô cầm thỏi son bàn bỏ túi.
Cô định mang đến đơn vị để thoa ?
Tô Chiêu Chiêu thấy chằm chằm tay : “Em mang cho Tiểu Đường ở đơn vị , cô sắp cưới cần dùng.”
“Nên mua thêm một thỏi nữa.” Anh còn tưởng cô mua cho .
“Không cần, mua về cũng dùng đến.”
Bình thường thoa son môi vẫn quá thu hút sự chú ý, Vu Huệ Tâm chú trọng ăn mặc như còn thấy cô thoa.
Cô lưng cô tư tưởng tiểu tư sản.
Cố Hành chút thất vọng, thấy cô thoa son môi .
Đến cửa hàng cung tiêu, thấy Tô Chiêu Chiêu bước , mắt Tiểu Đường mở to.
“Chị Tô, chị mặc váy ! Xinh thật! Lại còn là tay dài nữa, chị mua khi nào ạ?”
Cô vòng quanh Tô Chiêu Chiêu mấy vòng.
Còn sờ thử chất vải: “Cái chắc chắn đắt lắm!”
“Hôm nghỉ em thành phố mua đó.” Nói lấy thỏi son trong túi đưa cho cô .
Tiểu Đường ngạc nhiên mở to mắt, suýt nhảy cẫng lên, vội vàng đón lấy: “Chị Tô, chị đúng là chị ruột của em!”
Tiểu Đường nóng lòng thử màu son, tranh thủ lúc mở cửa, mở nắp thoa lên môi: “Chị Tô, cho em mượn cái gương.”
Tô Chiêu Chiêu đưa cho cô một cái gương phía in hình chữ hỷ từ kệ xuống.
Tiểu Đường thoa một cách cẩn thận, đây chắc là đầu cô thoa, thoa đều, chỗ đậm chỗ nhạt, còn lem ngoài viền môi.
Thế mà cô vẫn thấy , vui vẻ bảo Tô Chiêu Chiêu xem: “Đẹp ạ?”
Hỏi xong còn chút ngượng ngùng, mặt đỏ bừng.
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Đẹp lắm. Em đợi chút, chị sửa cho.”
Cô đưa tay lau phần son lem ngoài viền môi, dùng đầu ngón tay tán đều màu son.