Son môi bây giờ nhiều màu như , chỉ một màu đỏ tươi, màu chuẩn.
“Em xem.”
Tiểu Đường soi gương: “Thế hơn !”
Tô Chiêu Chiêu : “Dùng đầu ngón tay thoa sẽ ít lem hơn, nếu màu nhạt hơn, thì chấm một chút ở lòng môi, dùng ngón tay tán đều , thoa xong mím môi hai cái, như sẽ bám và tự nhiên hơn, giống như thế .”
Tô Chiêu Chiêu mẫu cho cô xem.
Tiểu Đường theo: “Thật ! Chị Tô, chị hiểu thật nhiều.”
Tô Chiêu Chiêu tìm sẵn lý do: “Lúc mua son cô bán hàng đấy, nếu chị .”
Sắp đến giờ mở cửa, Tiểu Đường tiếc lau son môi, nhưng sợ dị nghị, cô cầm khăn tay lên đặt xuống.
“Em đặt khăn tay lên môi mím vài , cho màu nhạt bớt , nếu kỹ, cũng thấy em thoa son .”
Tiểu Đường liền dùng khăn tay mím môi mấy , quả nhiên màu son nhạt nhiều.
Mở cửa xong quen cửa hàng, chằm chằm Tiểu Đường hai cái : “Sắc mặt trông thật.”
Đợi , Tiểu Đường và Tô Chiêu Chiêu che miệng trộm.
“Tiểu Tô, Tiểu Đường, hai đứa xem ai đây họp một chút.” Khoa trưởng Tạ gọi từ phía .
Tiểu Đường đẩy Tô Chiêu Chiêu: “Chị Tô, chị .”
Cô sợ nhất là họp, nào họp Giám đốc Lưu cũng bảo phát biểu cảm nghĩ, khuyến khích phát biểu sôi nổi, còn thích gọi tên, cô gọi mấy , chẳng gì, hổ.
Cứ gọi họp là cô trốn, thì thôi.
Tô Chiêu Chiêu cầm sổ và bút phía .
Khoa trưởng Tạ chào cô: “Đi thôi, đến phòng họp.”
Hà Phương và những khác cũng đang từ văn phòng phòng cung tiêu, thấy Tô Chiêu Chiêu mặc váy mới đều khen .
Hôm nay là cuộc họp lớn, trong cửa hàng cung tiêu đều đến phòng họp, ngay cả quản lý chợ phía và bà thợ may già của tiệm may cũng đến.
Giám đốc Lưu chủ trì cuộc họp.
Tô Chiêu Chiêu và Hà Phương cùng ở ghế bàn họp.
Đợi đến đủ, Giám đốc Lưu ho khan một tiếng: “Vậy chúng bắt đầu cuộc họp hôm nay…”
Tô Chiêu Chiêu ghi chép nghiêm túc.
Mở đầu cuộc họp, hết là học tập văn kiện cấp , thông báo một chính sách thời sự.
Sau đó là việc cửa hàng cung tiêu thế nào để đảm bảo nguồn cung trong dịp Tết Trung thu và Quốc Khánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-118.html.]
Giám đốc Lưu gọi tên Khoa trưởng Tạ, yêu cầu nhanh chóng liên hệ với nhà máy, cung cấp bánh trung thu lễ hội.
“Phải nắm rõ mức độ , đừng để đến lúc quân đội cầm phiếu bánh trung thu đến lấy bánh mà hàng đủ, hoặc là đặt hàng quá nhiều, qua lễ mà vẫn bán hết.”
Khoa trưởng Tạ: “Cái Giám đốc cứ yên tâm, chúng tham khảo kinh nghiệm của mấy năm …”
Nói một tràng dài.
Giám đốc Lưu xong hài lòng, Phó Giám đốc Hồ chỉ trích hai điểm, nhưng đều Khoa trưởng Tạ hóa giải trong vài câu.
Nói xong chuyện cung ứng, Giám đốc Lưu lấy một tờ báo , chỉ một bài báo đó: “Thời gian , một đồng chí phóng viên ở Bắc Kinh một bài báo ‘Kêu gọi đông đảo thanh niên và đồng bào nữ cho bản ’, bài báo rằng, chúng chú trọng tu dưỡng nội tâm, cũng chú ý đến hình ảnh bên ngoài, trong phong cách ăn mặc, đảm bảo sự giản dị, nhưng cũng cuộc sống thêm rực rỡ sắc màu…”
“Bài báo ! Tuần thành phố họp, lãnh đạo Đoàn Thanh niên và Hội Liên hiệp Phụ nữ cũng đề nghị tại cuộc họp, kiến nghị các đơn vị chúng tổ chức một hoạt động ‘Làm cho bản ’, học tập thành phố, gương cho quần chúng nhân dân, để họ cũng mạnh dạn dùng vải màu sắc tươi sáng may quần áo…”
Giám đốc Lưu thấy Tô Chiêu Chiêu, chỉ cô : “Tiểu Tô ! Xem cô mặc thế , đều học tập cô , tự cho bản , đồng chí nữ đều thích váy Bratsy ? Mặc , mặc tất cả các màu sắc rực rỡ lên…”
Ông , đều về phía Tô Chiêu Chiêu.
Tô Chiêu Chiêu: “…”
Mặc đúng lúc thật.
Cô thực sự giữa thập niên năm mươi chuyện như !
Lại còn phóng viên chuyên bài kêu gọi ăn mặc hơn.
Chê bây giờ ăn mặc .
Phải rằng đến giữa thập niên sáu mươi, váy Bratsy còn ai dám mặc nữa.
Thực ở thành phố vẫn ít ăn mặc , trung tâm thương mại còn bán cả váy xếp ly nữa.
Ngược là những nơi như thị trấn, đều ăn mặc giản dị.
Và cả những việc trong các đơn vị, bây giờ đều đề cao tinh thần chịu khó giản dị, khi đều khá chú ý, trang phục cán bộ đang thịnh hành là thể thiếu.
Phó Giám đốc Hồ với Khoa trưởng Tạ: “Phòng thu mua của các mạnh dạn hơn khi chọn vải, đừng mãi cứ ba màu cũ rích, xanh thì xám, còn quần áo may sẵn nữa, kiểu dáng quá đơn điệu, đề nghị, đến xưởng may đặt thêm nhiều kiểu dáng, giống như trung tâm thương mại ở thành phố , lập riêng một quầy bán quần áo may sẵn.”
Khoa trưởng Tạ: “Người ở đây vẫn thích mua vải về tự may quần áo hơn.”
“Đó là vì quần áo may sẵn ở cửa hàng cung tiêu , nếu , sẽ lo bán , quân nhân mua hàng ở cửa hàng cung tiêu của chúng nhiều, quân nhân thiếu tiền ?”
Ông trực tiếp gọi tên Tô Chiêu Chiêu: “Tiểu Tô , cô xem, quân nhân thiếu tiền ? Có quần áo họ nỡ mua ?”
Nói , cứ như là quân nhân giàu .
Phó Giám đốc Hồ suýt nữa thì chỉ thẳng Tô Chiêu Chiêu: Nhìn xem, cô đây chẳng chịu chi !
Tô Chiêu Chiêu nghiêm túc : “Cái cũng xem tình hình gia đình, quân nhân trong đơn vị chúng phần lớn đến từ nông thôn, điều kiện gia đình khá giả, con cái đông, tiền trợ cấp phát hiếu kính cha , nuôi dưỡng con cái, giữa chừng còn chăm sóc họ hàng, theo , ít chiến sĩ còn gửi tiền trợ cấp về quê, để sửa đường hoặc mua nông cụ cho làng…”
Nhà nào cũng nỗi khổ riêng.
Cuộc sống dễ dàng như .