Tô Chiêu Chiêu đẩy mãi , giận dỗi: “Anh giở trò lưu manh ?”
Cái gọi là vu khống trắng trợn là đây.
Chính là như thế .
Ánh mắt Cố Hành sâu thẳm: “Rốt cuộc là ai giở trò lưu manh?”
Tô Chiêu Chiêu trừng mắt: “Anh!”
“… Chẳng lý lẽ gì cả.” Cố Hành bất lực: “Được , em tự tắm .”
Anh thực chỉ trêu cô một chút, ai bảo cô mở miệng là thế.
Đợi , Tô Chiêu Chiêu ‘rầm’ một tiếng đóng cửa , còn cài then cửa.
Cố Hành ngoài cửa hít sâu, lát nữa tính sổ.
Tô Chiêu Chiêu tắm rửa chậm chạp, giữa chừng Cố Hành cửa nhắc cô nhanh lên: “Nước sắp nguội .”
“Biết !” Miệng cô vẫn ngân nga khúc ca, thoải mái vô cùng.
Cố Hành ở ngoài kỹ cũng nhận cô đang hát gì.
Chưa từng .
Mười mấy phút , Tô Chiêu Chiêu mới mở cửa bước .
Cô chỉ tắm mà còn gội đầu nữa.
Khăn tắm quấn đầu.
Hai má thì nước nóng hun cho ửng đỏ.
Một giọt nước từ từ trượt xuống chiếc cổ thon thả của cô, ánh mắt Cố Hành từ đôi má ửng đỏ của cô chuyển sang giọt nước.
Anh tiện tay kéo chiếc khăn đang vắt giá khăn mặt xuống lau cho cô.
“Tắm gội muộn thế , khi ngủ khô .”
Tô Chiêu Chiêu gỡ khăn xuống lau tóc: “Em ngoài sân hong khô.”
Nói cô đến ghế bập bênh, phịch xuống, dùng mũi chân đẩy nhẹ, ghế bập bênh lắc lư.
Thong thả vô cùng!
Cố Hành trong lau rửa qua loa, đổ nước trong bồn tắm .
Đổ nước xong cũng rảnh, chuẩn mang quần áo của Tô Chiêu Chiêu và của chậu giặt.
Tô Chiêu Chiêu vội : “Đừng giặt vội, quần áo để mai hẵng , mau đây ngắm trăng.”
Lúc Cố Hành mới nhận , trong sân đặt một chiếc bàn nhỏ, bàn đặt bánh trung thu.
Anh bỏ quần áo xuống đến.
Tô Chiêu Chiêu vẫn để ghế bập bênh, còn cô thì đùi .
Tựa n.g.ự.c , ánh mắt hai hướng lên, ngắm vầng trăng sáng tròn treo bầu trời.
Sao lấp lánh, bầu trời đêm rộng lớn.
Sáng hơn cả ánh là vầng trăng tròn vành vạnh.
“Hồi bé em còn dọa em, đưa tay chỉ mặt trăng, chỉ là sẽ cắt tai đấy.” Tô Chiêu Chiêu lẩm bẩm, nhớ chuyện ngày xưa khi bố cô ly hôn, cả nhà cùng ngắm trăng Trung thu.
Sau khi họ ly hôn, cô còn đón một cái Tết Trung thu đoàn viên nào nữa.
Cố Hành ôm cô: “Xem lớn dọa trẻ con đều dùng câu chuyện .”
Tô Chiêu Chiêu khẽ thẳng dậy: “Mẹ , ý em là chúng cũng với như ?”
Cố Hành gật đầu.
Tô Chiêu Chiêu nhịn thành tiếng: “Thế tin ?”
Hồi bé cô thực sự tin, chỉ sợ chú ý mà chỉ mặt trăng.
Cố Hành: “Không tin, là dối , lừa trẻ con thôi.”
Tô Chiêu Chiêu đưa tay véo miệng : “Anh thông minh thật.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-125.html.]
Miệng Cố Hành véo đến mức chu .
“…”
Tính cách càng ngày càng tinh nghịch !
Tô Chiêu Chiêu rút tay về chỉ mặt trăng, đầy vẻ nghịch ngợm: “Em xem nó thể cắt tai em .”
Vẫn cứ như một đứa trẻ.
“Em là Lý Hướng Dương!”
“Tôn Ngộ Không chui bụng Ngưu Ma Vương, đ.á.n.h từ trong ngoài…”
Chín giờ rưỡi, phim chiếu xong, đám đông ở quảng trường nhỏ tản , những xem phim hài lòng xách ghế về nhà.
Lũ trẻ đường chạy nhảy, ha hả lời thoại trong phim, tự biến thành những hùng chiến đấu trong phim.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành tách khỏi ghế bập bênh, nếu để lũ trẻ về thấy thì sẽ ngại.
Quả nhiên, họ dậy khỏi ghế bập bênh thì Cố Tưởng và Cố Niệm về.
Cánh cổng ‘két’ một tiếng, đẩy mở từ bên ngoài.
Hai em vui vẻ bước .
“Mẹ ơi, phim lắm! Hai xem hết về, tiếc quá.” Cố Niệm .
“Không tiếc , thành phố xem cũng là bộ phim .”
“Vẫn thể xem mà, nếu còn chiếu phim , con vẫn xem.”
“Thích xem thì xem, đói ?”
Đói .
“Ăn một miếng bánh trung thu nhé, ăn xong rửa mặt ngủ, mai còn dậy sớm đấy.”
“Vâng!”
Tóc Tô Chiêu Chiêu gần khô, cô đ.á.n.h răng, rửa mặt, phòng thoa kem dưỡng.
Cô , Cố Hành theo .
Anh đưa tay đóng sầm cửa .
Hai ở chung phòng cũng một thời gian , đóng cửa, Tô Chiêu Chiêu ngay gì.
“Các con ngủ .” Tô Chiêu Chiêu liếc .
“Ngủ , phòng .”
Quả nhiên, lời dứt, đèn phòng khách và phòng phía Tây đều tắt.
Cố Hành tiến đến kéo rèm cửa.
Kéo rèm xong kéo Tô Chiêu Chiêu.
Tô Chiêu Chiêu: “Em còn thoa kem xong.”
Cố Hành đưa tay: “Anh thoa cho em.”
Bàn tay đưa tới, lòng bàn tay xoa xoa mặt cô.
Điều đáng ghét hơn là dùng hai tay ép mặt cô giữa…
Má Tô Chiêu Chiêu ép biến dạng, cái miệng nhỏ chu .
“Chụt” một tiếng, Cố Hành đóng dấu lên môi cô!
Trả thù, tuyệt đối là trả thù.
Tô Chiêu Chiêu hừ hừ hai tiếng: “Tóc em khô, thể giường , ngủ như sẽ đau đầu đấy.”
Giọng Cố Hành khàn khàn: “Vậy thì giường.”
Cái gì cơ?
Đoàn trưởng Cố, trở nên tính từ khi nào ?
Chưa kịp để Tô Chiêu Chiêu phản ứng , một cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy vòng eo thon gọn của cô, đột ngột xoay , áp cô tường.
Toàn bộ cơ thể Tô Chiêu Chiêu nhấc bổng lên, trọng lượng cơ thể cô lúc gọn trong vòng tay săn chắc, mạnh mẽ của Cố Hành.