TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:22:12
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nữ phóng viên luyên thuyên nhiều, chỉ họ chấp nhận phỏng vấn của cô, đương nhiên, nếu họ chấp nhận, cô vẫn thể bài báo , nhưng phỏng vấn thì chắc chắn sẽ hơn.

Cô cũng ngờ chỉ đến Công viên Nhân dân để tìm cảm hứng, định một bài báo về việc dân chơi trong kỳ nghỉ Quốc khánh, nhưng gặp một đề tài như .

May mắn là cô nhanh chân, thấy kêu là chạy đến ngay, chụp mấy tấm ảnh.

Nếu bài báo , cô chắc chắn thể chuyển chính thức thời hạn!

Bố đứa trẻ , “Hình như cách cũng …”

Thấy đứa trẻ cứu lên , Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành liền dẫn Cố Tưởng và Cố Niệm , cũng nghĩ đến việc khác cảm ơn.

Quần áo của Cố Hành và Cố Tưởng đều ướt, ngay.

Dưới ánh mắt tò mò của đường, Tô Chiêu Chiêu hỏi thăm một dân về vị trí tiệm may gần nhất, chỉ dẫn quanh co một con hẻm nhỏ.

Trong hẻm một tiệm may, tiện hơn là đến trung tâm thương mại.

Tiệm may một mặt tiền nhỏ, treo một tấm biển đề: Tiệm may Phố Nhân Dân.

Người dẫn đường ở cửa gọi: “Lão Dư đầu, mang mối ăn đến cho ông đây!”

Từ trong tiệm bước một ông lão ngoài năm mươi tuổi, đeo thước dây quanh cổ, ông lão hiền lành cảm ơn dẫn đường: “Cảm ơn nhé!”

“Đừng khách sáo!” Người đó phẩy tay .

Lão Dư đầu Cố Hành và Cố Tưởng ướt sũng, vội vàng mời họ tiệm: “Rơi xuống hồ ?”

“Vâng.”

“Đi chơi cẩn thận nhé, trẻ con đừng đến gần bờ hồ, may mà bố cháu ở đó.”

Tô Chiêu Chiêu liếc Cố Tưởng, thấy hai bố con như , chắc chắn đều nghĩ là con trai rơi xuống hồ, bố nhảy xuống vớt lên.

Nào ngờ là đứa trẻ cứu khác, suýt chút nữa thì kéo cả !

Nghĩ đến đây, Tô Chiêu Chiêu khỏi rùng .

Trong lòng tức giận, giận Cố Tưởng lượng sức.

Về nhà sẽ xử lý nó !

Quần áo trong tiệm may nhiều, là tiệm may thì giống tiệm thợ may hơn, bàn để quần áo và máy may, dựa tường là một dãy kệ chất đầy vải vóc.

Xem bán quần áo may sẵn, bán vải, nhận may đo.

Trong tiệm chỉ một lão Dư đầu, khi dáng của Cố Hành và Cố Tưởng, ông nhanh chóng lấy hai bộ quần áo, còn đưa cho họ hai chiếc khăn tắm, chỉ căn phòng nhỏ phía : “Có thể trong .”

Cố Hành dẫn đứa con trai đang cúi đầu ánh mắt của phòng nhỏ, hai bố con nhanh chóng quần áo xong .

Lão Dư đầu hỏi: “Có cần giày ? Không giày , là vợ tự may đấy.”

Cố Hành xuống nước còn cởi giày, Cố Tưởng thì lao thẳng xuống, giày cũng ướt.

Tô Chiêu Chiêu : “Cho một đôi, ơn lấy giúp một đôi cỡ 37.”

Lão Dư đầu liền lấy một đôi giày vải đế khâu nhiều lớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-134.html.]

Tô Chiêu Chiêu nhận lấy qua, đường kim mũi chỉ dày dặn: “Thủ công thật khéo.”

Đưa giày cho Cố Tưởng.

Lão Dư đầu : “Làm nghề nửa đời , cũng chỉ thể dựa chút nghề mà kiếm sống.”

Thanh toán tiền, xách quần áo ướt, cả nhà khỏi cửa.

“Đi ăn cơm .” Cố Hành .

Chơi cả buổi sáng, gặp chuyện rắc rối như , đều đói .

Cố Hành dẫn đường, vẫn là đến tiệm Lý Ký, khi đến đây và Tô Chiêu Chiêu bàn bạc , đưa các con đến ăn một , tuy chút trục trặc, nhưng địa điểm đổi.

Vào một quán ăn đắt tiền như , gọi những món ăn đắt đỏ như thế, hai em dám một lời, để lộ chút xót xa nào, vì chúng , đang giận .

Bố hình như cũng giận.

nghiêm trọng bằng .

Cố Niệm cẩn thận liếc bố một cái, trai , thò ngón tay, chạm chân trai gầm bàn.

Cố Tưởng chỉ cử động chân, phản ứng gì khác.

Cố Niệm:… Em mặc kệ đấy!

Trong lúc đợi món ăn, Cố Hành lên tiếng: “Nói về chuyện nãy .”

Cố Tưởng là đang bảo nó .

“Con khỏi nhà vệ sinh, liền thấy tiếng ‘đùng’…”

Nghe thấy tiếng ‘đùng’, Cố Tưởng liền chạy về phía bờ hồ, vòng qua bụi lau sậy thì thấy một cô bé đang vùng vẫy hồ, nó nghĩ ngợi gì, tăng tốc độ lao thẳng xuống hồ.

“Con kéo cô bé lên, nhưng cô bé cứ ôm chặt con, con thể buông tay…”

Cố Hành hỏi nó: “Trước khi nhảy xuống, con nghĩ là khả năng cứu cô bé lên ?”

Cố Tưởng cúi đầu: “Con nghĩ là con thể…”

Tô Chiêu Chiêu khoanh tay: “Con nghĩ? Mẹ còn nghĩ thể bay lên trời đây, bay ?”

“…”

Đầu Cố Tưởng cúi thấp hơn nữa.

Tô Chiêu Chiêu vẫn : “Có cái gì gọi là lượng sức mà ? Có cái gì gọi là tự ? Con mới lớn chừng nào? Nếu bờ ai khác, chúng con đang ở hồ, chạy tìm con ở nơi khác, con nghĩ đến hậu quả ? Bây giờ con còn thể ở đây ăn cơm cùng bố và em gái ?”

Cố Hành : “Mẹ con lo lắng cho con. Việc con cứu sai…”

Lời dứt, Tô Chiêu Chiêu liền liếc mắt sắc lẹm về phía .

Cố Hành ho khan một tiếng: “ trong tình huống đó, con lựa chọn hơn, cứu là việc của lớn, việc một đứa trẻ như con thể , con thể gọi , để lớn đến cứu, chứ một hành động liều lĩnh.”

“Bố , con còn nhỏ, suy nghĩ thấu đáo, trong lúc cấp bách, con chỉ nghĩ đến việc cứu lên, bố chỉ hy vọng gặp tình huống tương tự, con suy nghĩ , chứ lao thẳng lên.”

“Có năng lực đến , việc lớn đến đó, phóng đại năng lực của , chỉ khiến con rơi nguy hiểm.”

Loading...