“Trên chiến trường, nếu ghi nhớ điều , chỉ khiến bản gặp nguy hiểm, mà còn thể liên lụy đồng đội của con.”
“Bố, con .” Cố Tưởng thẳng lưng, “Lần là con sai, con nhất định sẽ suy nghĩ kỹ mới , hành động bốc đồng nữa.”
Lúc nãy ở nước, khi gần kiệt sức, bản nó cũng sợ hãi, thấy bố bơi đến, nó mới sức lực.
Trong lòng, thực cũng chút hối hận, sợ thực sự giống như , ? Em gái ?
Cố Hành cảm thấy an ủi, đứa trẻ hiểu ngay, lắng , nếu là những đứa trẻ khác lẽ cảm thấy oan ức , dù hôm nay nó ‘ hùng nhỏ’, khen ngợi mà ngược còn phê bình.
“Ngoan lắm! Bố vẫn khen con! Con là một đứa trẻ bụng, trong lòng bố, con là hùng, , hùng, con gì, gì thì mua đó, đây là phần thưởng cho con!”
Lưng Cố Tưởng thẳng tắp, lời khen của Cố Hành, khuôn mặt nó rạng rỡ!
“Con cần thưởng, con cần gì cả.”
“Thật sự cần gì ?”
“Không cần…”
Tô Chiêu Chiêu liếc hai bố con đầy vẻ hài lòng, lúc đầu , nhưng hai chữ ‘ hùng’ thốt , Cố Tưởng sợ là sẽ nghĩ, cứu thêm vài nữa.
Cô cũng , ở thời đại , đặc biệt là quân nhân, suy nghĩ khác với cô, một dân thường.
Điều cô là con cái khỏe mạnh lớn lên, cần nó hùng, ít nhất cần bất chấp an nguy của bản .
hai chữ ‘ hùng’ vốn dĩ kèm với nguy hiểm.
Cô con ‘lo cho bản ’ hơn.
cách giáo d.ụ.c của Cố Hành mới là tư tưởng chủ đạo của thời đại , còn suy nghĩ của cô, ngược là ích kỷ.
Tô Chiêu Chiêu gì nữa, thấy thức ăn mang lên, cô gắp một miếng thịt bỏ bát Cố Tưởng: “Ăn cơm .”
Cố Tưởng toe toét: “Cảm ơn !”
Đã là sẽ chụp ảnh gia đình, ăn cơm xong, cả nhà cùng đến hiệu ảnh.
Cửa hiệu ảnh đang mở, Tô Chiêu Chiêu và họ bước thẳng , mới phát hiện thợ chụp ảnh đang chống cằm ngủ gật trong quầy.
“Đồng chí.” Cố Hành gõ nhẹ mặt kính quầy.
Tô Chiêu Chiêu cúi đầu , mặt kính là nhiều ảnh, cả ảnh thẻ lẫn ảnh cá nhân.
Trên tường hiệu ảnh cũng treo ít ảnh, kích thước khá lớn, đều là ảnh đen trắng.
Thợ chụp ảnh lờ mờ mở mắt, họ một cái ngáp dài một cách chậm rãi: “Chụp ảnh ?”
“, chụp ảnh.”
“Mời .” Thợ chụp ảnh dậy trong, vén tấm rèm cửa, tiến khu vực chụp ảnh.
Đây là một căn phòng lớn nhỏ, bức tường phía treo phông nền, gần cửa đặt một chiếc máy ảnh, phủ bằng vải đen, chỉ để lộ một ống kính.
“Muốn chụp phông nền gì? Thiên An Môn Vạn Lý Trường Thành? Hay phông nền khác?”
Phông nền khác là một tấm vải đỏ, chụp cũng thấy màu, thường dùng cho ảnh thẻ.
Cố Hành : “Thiên An Môn .”
Thế là, thợ chụp ảnh đến phông nền, kéo sợi dây ròng rọc tường vài cái, một bức màn vẽ Thiên An Môn từ từ buông xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-135.html.]
Trong phòng ghế, khi chụp ảnh đều .
Họ chụp hai kiểu ảnh gia đình, một kiểu là hai , hai đứa trẻ lưng, kiểu còn là tất cả đều , hai đứa trẻ .
Chụp xong, Cố Hành kéo Tô Chiêu Chiêu : “Hai chúng chụp một tấm.”
“Được thôi.”
Hai phông nền vẽ Thiên An Môn, sự hướng dẫn của thợ chụp ảnh, điều chỉnh tư thế, mỉm .
“ , lên.”
“Cứ thế , …”
Ngay khoảnh khắc thợ chụp ảnh bấm máy, Tô Chiêu Chiêu khoác tay Cố Hành, mặt nở nụ rạng rỡ.
Chậc!
Chậc chậc!
Thợ chụp ảnh tự lẩm bẩm trong lòng mấy tiếng, chụp nhiều ảnh như , dám khoác tay thật sự nhiều, nhiều bảo họ gần còn ngại.
Đâu như hai , nữ khoác , nam lập tức vòng tay ôm, chậc! Thật mùi mẫn!
“Không chụp nữa chứ?”
“Chụp thêm một tấm.”
Tô Chiêu Chiêu vẫy tay bảo Cố Tưởng và Cố Niệm phông nền: “Chụp cho hai em chúng nó một tấm.”
Thợ chụp ảnh chui trong tấm vải che.
Chụp xong, trả tiền, nhận một phiếu nhỏ để lấy ảnh.
“Một tuần đến lấy.”
Tô Chiêu Chiêu hỏi thêm một câu: “Có thể gửi bưu điện ?”
Thợ chụp ảnh xua tay: “Hiệu ảnh chúng dịch vụ , nếu cô thời gian, thể nhờ khác đến lấy hộ, chỉ cần mang theo phiếu là , đảm bảo lấy ảnh.”
Thôi .
Cố Hành : “Lúc đó đến thêm chuyến nữa.”
Thực họ tìm giúp lấy ảnh cũng dễ thôi, của hợp tác xã thường xuyên chạy thành phố, trong quân đội cũng ít, một tiếng là , cần tự chạy một chuyến.
đây là ảnh chụp tay khoác tay, bây giờ ai quan tâm đến hai chữ ‘riêng tư’ , lấy ảnh chắc chắn sẽ tò mò vài cái, một cái thì câu ‘Cố đoàn trưởng và vợ chụp ảnh còn khoác tay kìa!’ chắc chắn sẽ lan truyền khắp quân đội nhanh.
Tô Chiêu Chiêu và Cố Hành đều hiểu, nên nghĩ đến việc nhờ khác lấy hộ.
Ra khỏi hiệu ảnh, dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, dù Cố Tưởng đòi quà thưởng, Cố Hành vẫn mua cho nó.
Là Cố Hành chọn, một chiếc kèn Harmonica hiệu Quốc Quang.
“Con thổi.”
“Cái đơn giản, cứ từ từ tập, chơi nhiều sẽ thôi.”
Nghe bố , Cố Tưởng nắm chặt chiếc kèn Harmonica trong tay, suốt đường rời.
Về đến nhà, Tô Chiêu Chiêu gọi riêng Cố Tưởng phòng, đóng cửa ánh mắt của Cố Hành và Cố Niệm.
Cố Niệm bố một cái: “Bố ơi, vẫn còn giận hả?”