TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 137

Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:24:34
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Nghe hàng xóm món thịt kho tàu ở căng tin ngon, lẽ nấu cơm ở nhà , hôm nay căng tin món thịt kho tàu, vội vàng cầm hộp cơm chạy qua đây.”

“Ừm, .”

Sao cô tò mò tại tự nấu cơm ở nhà?

Rõ ràng những khác đều sẽ hỏi.

Cao Nguyệt, đang cố gắng xây dựng hình tượng phụ nữ chăm chỉ, nên tiếp thế nào.

Hèn chi chị họ thích cô , tính cách lạnh nhạt như , chắc chồng chị cũng thích .

Lấy thịt kho tàu xong về đến nhà, Vu Huệ Tâm tan , thấy cô từ ngoài về liền hỏi: “Em đấy?”

“Đi căng tin lấy một phần thịt kho tàu.”

Vu Huệ Tâm hộp cơm cô đang xách: “Nhà chỉ rể em thích ăn mấy món thịt nhiều dầu mỡ thôi, em ăn một ít thôi, phần còn đựng riêng , để tối rể về ăn nhé.”

Cao Nguyệt gật đầu: “Em ăn , để hết cho rể .” Nói xách hộp cơm bếp, bưng thức ăn nấu sẵn lên.

Không ai thích chăm chỉ, đặc biệt là Vu Huệ Tâm, từ nhỏ giúp việc, quen hầu hạ, về đến nhà là món ngon, cần cô nấu, cũng cần cô chợ, ngay cả quần áo tối qua cũng giặt sạch và phơi ngoài sân, hơn thế.

“Tay nghề của em vẫn hơn, đến giờ chị vẫn xào rau ngon, rể em cứ chị.” Vu Huệ Tâm khen cô.

Cao Nguyệt cầm bát, ăn cơm từng miếng nhỏ, nuốt thức ăn trong miệng xuống, : “Nhà em còn giúp việc từ lâu , từ năm mười tuổi, việc nhà đều do em và , nhiều thì sẽ quen thôi.”

Cũng đúng, nhà họ Cao phá sản sớm, khi thành lập nước chỉ còn một công ty vỏ bọc và vài căn phố cho thuê, khi thành lập nước công ty trực tiếp biến mất, nếu vì công ty vỏ bọc đó, lẽ thành phần cũng sẽ định là nhà tư bản.

Tuy nhiên, lạc đà gầy còn hơn ngựa, nhà họ Cao dù tệ đến mấy cũng vẫn sống hơn nhiều so với dân thường.

Cao Nguyệt từ nhỏ cũng thiếu thốn vật chất.

“Đây là lợi thế của em, đợi hai hôm nữa, chị sẽ bảo rể em mời vài thích hợp về nhà ăn cơm, lúc đó em xuống bếp, đàn ông, ai cũng cưới một vợ chăm chỉ, xinh , học thức, chỉ cần em , một vài khuyết điểm về phận thể bỏ qua .”

Cao Nguyệt đỏ mặt gật đầu.

Con đường cô đang là đúng đắn.

Đợi Cố Niệm tan học về nhà, Tô Chiêu Chiêu nôn nóng lấy chiếc áo len đan xong cho cô bé thử.

Màu áo len tươi tắn, hợp với màu da Cố Niệm, khuôn mặt nhỏ nhắn càng thêm trắng trẻo.

“Đẹp quá!”

Cố Niệm mặc áo len soi gương tới lui.

Còn chạy mặt trai một vòng: “Đẹp ?”

Cố Tưởng gật đầu, tay cầm miếng vải nhung thấm nước cẩn thận lau chiếc kèn Harmonica.

Sau mang kèn đến trường nữa, đứa thổi một cái, đứa cũng thổi một cái…

Tô Chiêu Chiêu theo Cố Niệm , với Cố Tưởng: “Cái tiếp theo sẽ đan cho con, cái thứ hai chắc chắn sẽ đan xong nhanh thôi.”

Thấy nó đang lau kèn: “… Cho khác thổi ?”

Cố Tưởng buồn bã gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-137.html.]

Vẻ mặt Tô Chiêu Chiêu khó hết, lẽ sáng sớm cô nhắc nhở nó mới : “Kèn Harmonica khác với các nhạc cụ khác, thể dùng chung, khi thổi sẽ thổi nước bọt trong, đặc biệt là lúc mới tập… mùi nước dãi dễ chịu ?”

Cố Tưởng lắc đầu, nó .

“Không chỉ mùi khó chịu, mà còn vệ sinh, dễ sinh vi khuẩn, lây truyền virus, nếu ai cảm mà thổi kèn, tiếp theo thể sẽ lây.”

Cố Tưởng chỉ nghĩ là mùi khó chịu, còn lây bệnh, vội vàng : “Sau con cho khác dùng nữa.”

“Lúc mua kèn bán hàng , thể rửa bằng nước sạch, con dùng nước rửa .”

“Con sợ hỏng.”

“Đâu dễ hỏng như .”

Tô Chiêu Chiêu đang khuyên nó rửa kèn, Cố Hành về đến nhà: “Đây, bố con về , bảo bố con dạy con cách rửa.”

Nói xong, cô bếp bữa tối.

Buổi chiều Tô Chiêu Chiêu thử hấp bánh bao, nhân mặn dùng thịt kho tàu lấy ở căng tin buổi trưa, nhân chay là bắp cải và miến dong, hấp đầy hai lồng.

Tối nay định ăn bánh bao, chỉ cần thêm một món canh là .

Trong lúc Tô Chiêu Chiêu canh trong bếp, Cố Hành dẫn Cố Tưởng rửa sạch kèn Harmonica, rửa xong để úp mặt kèn xuống bậu cửa sổ phơi khô.

“Tiểu Niệm hôm nay học đàn accordion thế nào?”

Cố Niệm gãi đầu, cô bé cảm thấy , khá khó, nhưng cô Trịnh vẫn khen cô bé, cô bé năng khiếu, chỉ dạy là hiểu ngay.

Cố Niệm ngại ngùng những lời .

Cứ cảm thấy như là đang tự khen .

Có vẻ giống như ‘Vương bà bán dưa’.

Cố Hành : “Việc gì lúc mới bắt đầu cũng khó cả, đợi con học , sẽ thấy đơn giản, học hành chăm chỉ nhé, học xong thì kéo cho bố và .”

“Vâng !”

“Ăn cơm thôi.”

Tô Chiêu Chiêu gọi từ bếp.

Hai em vội vàng chạy bếp lấy bát đĩa.

Bánh bao nhân thịt kho tàu đón nhận nồng nhiệt, Cố Hành c.ắ.n một miếng lớn: “Nhân thịt ngon thật, còn ngon hơn cả ở căng tin .”

Tô Chiêu Chiêu : “Nhân là của căng tin, vỏ là .”

“Căng tin còn bán nhân bánh bao ?” Cố Hành ngẩn , từng .

Tô Chiêu Chiêu nháy mắt: “Căng tin bán nhân bánh bao, căng tin bán thịt kho tàu, ăn , bên trong bọc là thịt kho tàu của căng tin, chỉ băm nhỏ một chút, thêm gia vị gì cả, trực tiếp lấy để bọc bánh bao.”

Cố Hành liền khen Tô Chiêu Chiêu: “Kiểu , tiết kiệm thời gian, nếu hầm thịt cũng mất nửa ngày.”

Có vẻ như là khen gượng ép !

Đổi khác lẽ :

‘Ăn thịt kho tàu nguyên miếng ngon ? Lại còn bọc bánh bao.’

Loading...