TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:32:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:32:10
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
Đợi Cố Tưởng bước xuống, phóng viên hỏi Cố Tưởng vài câu hỏi nhỏ, Cố Tưởng đều trả lời từng câu một.
Nữ phóng viên hỏi nhiều, khi đến cô vốn chuẩn nhiều câu hỏi, Tô Chiêu Chiêu xong, cô liền cắt giảm nhiều.
Cô cũng tự kiểm điểm những vấn đề còn thiếu sót trong bài báo của , định khi phỏng vấn xong về sẽ suy nghĩ thật kỹ, cân nhắc bài báo sắp .
Đã phỏng vấn hai thực hiện cứu hộ, còn một nữa, phóng viên đó là chồng Tô Chiêu Chiêu, liền nghĩ xem cô thể giúp họ kết nối, để cũng chấp nhận phỏng vấn .
Tô Chiêu Chiêu : “Cái … chồng là quân nhân, chuyện phỏng vấn các chị liên hệ với đơn vị, quyết định .”
Trở hợp tác xã, phóng viên mượn điện thoại trong văn phòng Giám đốc Lưu gọi về tòa báo.
Đối với những cuộc phỏng vấn như thế , là công việc đối công việc, nếu họ hăm hở chạy đến, e rằng ngay cả cổng đơn vị cũng , gì đến gặp lãnh đạo.
Lãnh đạo tòa báo buổi chiều sẽ báo tin cho họ.
Buổi trưa, Giám đốc Lưu bảo nhà ăn nấu riêng vài món, mời Tô Chiêu Chiêu cùng ăn trưa với phóng viên.
Trên bàn ăn, nữ phóng viên nhiều hỏi Tô Chiêu Chiêu về chuyện ‘sơ cứu’.
Tô Chiêu Chiêu gì nấy, hề giấu giếm.
Ví dụ như trong trường hợp nào thể sử dụng phương pháp hồi sức tim phổi.
Ví dụ như khi đường thở dị vật chặn, thể dùng phương pháp nào để đẩy dị vật , vân vân.
Đều là những kiến thức sơ cứu cơ bản mà hầu hết các đơn vị đều huấn luyện.
ở thời đại , ngoài nhân viên y tế và binh lính trong quân đội huấn luyện, hầu hết dân đều .
“Tất cả những điều cô đều từ sách ? Đều là cổ tịch xuất bản từ hàng ngàn năm ?”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu: “Đương nhiên, nếu các chị tin, thể tự đến thư viện tìm xem, nước đây chỉ mấy cuốn sách sơ cứu . Nào là Cứu Cấp Dị Phương, Cứu Tế Lương Phương, Cứu Cấp Thành Phương, Cứu Cấp Đơn Phương, Cứu Cấp Tu Tri, chung là nhiều lắm, chắc chắn là sớm hơn nhiều năm so với cái gọi là phương Tây, nước ngoài mà các chị .”
“Trước đây sống ở vùng nông thôn hẻo lánh, từng học hành chính quy, những năm đây theo bố chồng học chữ và sách, gần đây mới theo quân đến đơn vị, từng sách nước ngoài gì cả, còn nước ngoài trông như thế nào nữa.”
Giám đốc Lưu và Trưởng phòng Tạ gật đầu: “ .”
Hai phóng viên , thật ngờ, còn tưởng cô ít nhất cũng nghiệp cấp ba .
Nữ phóng viên kịp ăn, cầm bút ghi chép lia lịa: “Đồng chí Tô, cô quá đúng! Là đây thiển cận, cứ nghĩ kiến thức sơ cứu chúng bây giờ là Tây học Đông tiến, du nhập từ nước ngoài, ngờ nước từ lâu .”
Nữ phóng viên tỏ vẻ kiên định: “ quyết định , khi xong bài báo , sẽ bắt tay vài bài báo về ‘Học thuyết Sơ cứu’ của nước , để đều , kiến thức sơ cứu của nước từ xa xưa, nguồn gốc lâu đời! Không thể để nhầm lẫn như , tưởng rằng đây là kiến thức từ nước ngoài!”
Tô Chiêu Chiêu gật đầu, đúng , nên thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-142.html.]
“Đồng chí phóng viên, ý tưởng của chị , lúc đó nhất định xem bài báo chị !”
“Ừm!”
Tô Chiêu Chiêu suy nghĩ đưa một ý kiến mang tính xây dựng: “… Kiến thức sơ cứu cơ bản là vô cùng quan trọng, mỗi đều nên thành thạo. Như , khi đối mặt với nguy hiểm, thể tự cứu , thể giúp đỡ khác, cứu lấy sinh mạng quý báu của họ. đề nghị, khi chị bài báo liên quan, thể nhấn mạnh điểm .”
Nữ phóng viên ghi đoạn sổ của : “Đồng chí Tô, cô yên tâm, nhất định sẽ câu cô , nhưng…”
Nữ phóng viên dừng : “ nghĩ sẽ khó.”
Giám đốc Lưu gật đầu: “ , chúng cũng như cô, xem sách là ngay, nhiều còn chữ nữa cơ.”
Tô Chiêu Chiêu : “ , thể đề nghị đơn vị mời nhân viên y tế am hiểu kiến thức sơ cứu đến đơn vị giảng dạy trực tiếp, các buổi đào tạo, dạy dạy nhiều , như , trong mười , ít nhất cũng một chứ?”
Mắt nữ phóng viên sáng lên: “ , thể như . Không chữ, chẳng lẽ dạy cũng học .”
Cúi đầu ghi chép lia lịa: “ sẽ bài báo!”
Giám đốc Lưu chỉ Tô Chiêu Chiêu, : “Cái khả thi, đơn vị chúng cần mời ai cả, cô cứ dạy!”
Tô Chiêu Chiêu liên tục xua tay: “ chỉ sơ cứu đơn giản thôi, vẫn nên mời nhân viên y tế chuyên nghiệp đến thì hơn.”
“ thấy cô chuyên nghiệp mà!” Giám đốc Lưu thấy Tô Chiêu Chiêu , hiểu rộng, những điều cô , ông cho rằng còn hơn hẳn một y tá cửa .
Tiểu Tô chỉ tiếc là điều kiện học y, chắc chắn sẽ học giỏi.
Vừa tính nhẩm, sơ cứu, chậc chậc! Hợp tác xã họ nhặt báu vật .
Tô Chiêu Chiêu hề Giám đốc Lưu đ.á.n.h giá cô cao như .
Vẫn từ chối, nhưng Giám đốc Lưu : “Chúng sẽ bàn bạc , ăn cơm .”
Món ăn bàn sắp nguội hết , thế là gác chủ đề , cầm đũa cắm đầu ăn.
Món ăn hôm nay ở căng tin nấu đạt chuẩn, ngon hơn bình thường nhiều, bình thường chỉ là mức gia đình thôi, món hôm nay cảm giác như ở nhà hàng, hổ danh là nấu riêng.
Đầu bếp căng tin cũng tay nghề lắm chứ.
Ăn xong cơm lâu, điện thoại của tòa báo gọi đến, nữ phóng viên xong, vẻ mặt thất vọng.
Nam phóng viên cùng hỏi: “Sao thế?”
Nữ phóng viên : “Đơn vị chấp nhận phỏng vấn, còn đó là trách nhiệm của họ.”
Nam phóng viên cũng chút thất vọng, thở dài: “Nói thật, cũng hy vọng nhiều lắm, xem những tờ báo đây, hễ là đưa tin về quân nhân, hầu như đều là những sự kiện lớn, còn chuyện xuống nước cứu như thế , đối với quân nhân mà , là một ‘chuyện nhỏ’ bình thường, nếu đều đưa tin hết, tòa báo chúng chẳng cần gì nữa, chỉ cái thôi cũng hết .”
“Cũng .”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.