TN 60: Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Đưa Các Con Đi Tìm Cha Của Chúng - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-12-05 15:33:53
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Chiêu Chiêu theo bóng lưng ngoài, thu hồi ánh mắt, cúi đầu.

Một lúc , Cố Tưởng và Cố Niệm cũng về.

Việc đầu tiên Cố Tưởng khi về là ôm bình nước, tu ừng ực.

Từ nhỏ đến lớn, tổng lời nó cộng cũng nhiều bằng hôm nay, chuyện xảy ở Công viên Nhân dân nó lặp lặp nhiều , đến khô cả cổ họng, nước mang đến trường cũng uống hết sạch.

Giờ nó trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường .

Không chỉ các bạn học hỏi ở trường, đường về nhà cũng lớn kéo hỏi, mệt c.h.ế.t nó .

Trong hai ngày, chuyện cả nhà họ Cố lên báo hầu như ai ở khu nhà ở của gia đình quân nhân cũng đều .

Tô Chiêu Chiêu về cũng ít kéo hỏi.

Cố Tưởng cẩn thận cất phần thưởng nhận ngăn kéo bàn học, sổ và bút, nó định dùng, giữ kỷ niệm.

Tô Chiêu Chiêu xong liền bếp giúp nấu cơm.

Trình độ nấu ăn của Cố Hành ngừng nâng cao, xào rau dáng, hương vị cũng cải thiện.

Tô Chiêu Chiêu liền phụ giúp .

với về chuyện cô sẽ chuyển chính thức ngay trong tháng .

“Giám đốc Lưu của em chỉ cần em đồng ý đào tạo là sẽ cho em chuyển chính thức?”

!”

Còn “đúng ” nữa chứ.

Cố Hành thêm nước nồi: “Vậy phần thưởng em lên báo là gì?”

“Lên báo còn thưởng ?” Tô Chiêu Chiêu ngẩn , lãnh đạo gì cả.

Cố Hành đậy nắp nồi: “Lãnh đạo các em cứ miệng một câu rạng danh, danh dự, bài biểu dương em, còn sẽ báo cáo lên cấp , nếu đưa chút phần thưởng nào thì ?”

Dừng một chút tiếp: “Em xem, khả năng là ban đầu Giám đốc Lưu định cho em chuyển chính thức sớm ?”

“À? Ý là… chuyển chính thức chính là phần thưởng vốn dĩ định cho em?”

Cố Hành gật đầu: “Rất thể. Em cũng thiếu gì khác, hiện tại thiếu nhất chính là việc chuyển chính thức thôi.”

Tô Chiêu Chiêu chớp mắt, thảo nào hôm nay Trưởng phòng Tạ cô bằng ánh mắt đó, cứ như đang một đứa ngốc .

Ôi!

Bị hớ to !

Ngày hôm , Tô Chiêu Chiêu đang tiếp khách, Hà Phương phía , kéo cô về phía : “Chị Tô, , phía .”

Tô Chiêu Chiêu bảo Tiểu Đường thu tiền: “Làm gì thế?”

“Chuyện .”

là chuyện thật.

Giám đốc Lưu gọi tất cả ở các phòng ban , cùng đến còn các tổ trưởng của chợ, cửa hàng lương thực và tiệm may.

“Chắc đều xem báo , nhiều nữa, đồng chí Tô Chiêu Chiêu hành động nghĩa hiệp, tinh thần đáng khen thưởng, cô chỉ cứu sinh mạng của khác, mà còn mang vinh dự cho hợp tác xã chúng ! Vì , khi hợp tác xã thảo luận quyết định, sẽ trao phần thưởng nhất định cho đồng chí Tô Chiêu Chiêu, hy vọng học tập đồng chí Tô Chiêu Chiêu!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tn-60-sau-khi-xuyen-sach-toi-dua-cac-con-di-tim-cha-cua-chung/chuong-144.html.]

Vừa xong, ở phòng Mua bán dẫn đầu vỗ tay.

Những khác cũng vỗ tay theo.

Phần thưởng là một cặp phích nước vỏ sắt khắc chữ ‘Lao động vinh quang’.

Trông mộc mạc, nhưng hai món đồ hề rẻ, hợp tác xã bán, thuộc loại hàng hóa khan hiếm.

Nhiều gia đình mua về của hồi môn, gia đình điều kiện bình thường dám mua.

Tô Chiêu Chiêu nhớ rõ giá, chiếc phích nước chín đồng một hào tám xu một cái.

Hai cái là mười tám đồng ba hào sáu xu, gần bằng lương thử việc của cô.

Có thể hình dung món đồ đắt đến mức nào.

Tô Chiêu Chiêu cũng ngờ, thưởng phích nước, mà còn thưởng liền hai cái.

Nước mắt ghen tị của các đồng chí khác trong hợp tác xã chảy dài.

“Mọi cũng đừng ghen tị, đây đều là phần thưởng xứng đáng cho đồng chí Tô Chiêu Chiêu, nếu cũng giống đồng chí Tô Chiêu Chiêu rạng danh đơn vị chúng , đơn vị vẫn sẽ phần thưởng.”

Dưới đó chua chát: “Giám đốc, chúng cũng lắm, nhưng chúng .”

, nếu thổi khí miệng , còn tưởng đang giở trò lưu manh.” Người hềnh hệch.

Giám đốc Lưu trừng mắt : “Cái gì mà thổi khí, đó gọi là hô hấp nhân tạo! Nếu cô cứu , sẽ cô giở trò lưu manh ? Đâu bảo cô thổi bừa!”

“Hợp tác xã quyết định, hai ngày nữa chúng sẽ tổ chức một buổi đào tạo kiến thức sơ cứu, sẽ để đồng chí Tiểu Tô đào tạo cho , đây là một việc giúp nắm thêm một kỹ năng, tất cả học tập thật , học lúc quan trọng thể cứu mạng đấy!”

“À!”

trong đơn vị đồng ý, cũng tình nguyện lắm.

Phó giám đốc Hồ nhíu mày: “Giám đốc Lưu, chuyện …”

Giám đốc Lưu ngắt lời ông : “Hôm qua báo cáo với lãnh đạo chi nhánh Hải Thành , Giám đốc Nhậm cũng thấy , bảo chúng cứ , xem hiệu quả thế nào, nếu hiệu quả , tất cả các hợp tác xã trong khu vực chúng đều sẽ tham gia đào tạo.”

Lời , Phó giám đốc Hồ liền im lặng.

Con gái ông , Hồ Giai, vẫn đang phàn nàn với khác: “ học , cứ nghĩ đến việc dùng miệng… ghê quá!”

“Không dùng miệng… cái đó, là thổi khí.”

“Thế là dùng miệng ? Dù cũng học! Quá lưu manh!”

Tô Chiêu Chiêu thái độ của , ngay cả ở thế kỷ hai mươi mốt còn học, huống chi là bây giờ.

Tuy thành lập nước vài năm, nhưng tư tưởng của nhiều vẫn còn ở thời kỳ nửa phong kiến.

Tô Chiêu Chiêu hiểu rõ, cô may mắn cứu một cô bé, nếu là một đàn ông, những lời bàn tán xì xào cô e rằng còn nhiều hơn cả lời khen ngợi.

, vẫn một bộ phận sẵn lòng học.

Giám đốc Lưu : “Cứ quyết định như , học xong chúng sẽ chấm điểm, ba đầu thưởng!”

“Cũng là phích nước ạ?”

Nghe thưởng, mắt đều sáng lên, ngay cả phàn nàn cũng động lòng.

Giám đốc Lưu phất tay: “Học , giải tán .”

Quay đầu gọi Tô Chiêu Chiêu đang định : “Tiểu Tô, chuẩn thế nào ? Nếu , nghĩ ngày mai hoặc ngày sẽ tổ chức đào tạo. Thời gian định buổi trưa, cô thấy ?”

Loading...